Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 517 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Editor: May
Cô đè nén nước mắt, không sao cả nhún nhún vai, đi vòng qua đến trước mặt của anh, quật cường nhìn anh: “Không sao hết, em quay đầu lại tìm anh là được rồi.”
Sự thay đổi của cô, làm cho anh có chút động lòng, nhưng không thể phủ nhận chính là, từ trước đến nay, tâm tư của đàn ông và phụ nữ luôn luôn một trời một vực. Sau khi làm ra một quyết định, muốn anh dao động lần nữa, còn khó hơn phụ nữ gấp vài chục lần.
Đây cũng chính là sau khi tình nhân chia tay, tỷ lệ con gái quay đầu lại, hai người hòa hảo vĩnh viễn nhỏ hơn tỷ lệ con trai quay đầu lại, hai người hòa hảo.
Anh có chút máy móc xoay người lại, cho cô một bóng lưng; “Thật sự không cần như vậy nữa.”
Tuy là lúc này cô mặc kệ tất cả, nhưng cũng nhịn không được anh nhiều lần lạnh lùng nói cự tuyệt. Cô không có đi đến trước mặt anh nữa, chỉ là nhìn bóng lưng anh ở trong đêm tối, cô rất muốn dán mặt lên, hai tay quấn lên người của anh, ôm lấy anh, đó là một tư thế ôm ấm áp, nhưng cô không dám.
Cô đưa tay ra, ở chỗ tầm mắt anh không nhìn thấy, đầu ngón tay vuốt ve thân thể anh ở trong không khí, nước mắt ngưng kết thành trân châu lấp lánh, từng giọt từng giọt... rơi xuống từ trên mặt.
“Như vậy... Đứa nhỏ làm sao bây giờ? Con gái phải làm sao bây giờ? Anh nhẫn tâm muốn nó không có cha sao?”
“Như vậy... Đứa nhỏ làm sao bây giờ? Con gái phải làm sao bây giờ? Anh nhẫn tâm muốn nó không có cha sao?”
Cô đè nén tiếng khóc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng khóc thút thít.
Mạnh Thiệu Đình lập tức xoay người lại, ánh mắt của anh tối tăm, hung hăng nhìn cô: “Phó Tĩnh Tri, lời nói như vậy, sau này em tốt nhất đừng nói nữa! Khả Khả nó có cha, tôi muốn nó có một người cha tốt nhất thế giới, làm cô gái nhỏ hạnh phúc nhất thế giới!”
Không, cô không cho phép, không cho phép!Bạn nào muốn đọc full liên hệ: nhé
“Đúng... Con gái Khả Khả của anh, nó có cha, thế nhưng mẹ của nó lại không có chồng...”
Hai mắt Tĩnh Tri đẫm lệ nhìn anh: “Anh thật sự, sẽ không cần em nữa sao, Thiệu Đình?”
Anh nhìn cô chăm chú, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của cô.
Trầm mặc lâu như vậy, gần như khiến người ta hỏng mất.
“Ít nhất, bây giờ, giống như lúc trước em không cần tôi.”
Anh nói xong, cũng không cách nào đứng thẳng nữa. Anh sợ hãi phòng tuyến của anh sẽ sụp đổ vào trong khoảnh khắc đó, anh sợ hãi anh sẽ không chống đỡ được thế công của cô. Người phụ nữ này, thực sự là nắm rất rõ nhược điểm của anh, cô dễ dàng chạm được tử huyệt của anh. Tiếp tục như vậy nữa, anh thực sự tin, anh có thể sẽ giống như một đồ ngốc, lại lần nữa làm việc nghĩa không được chùn bước bị cô đầu độc!
Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên rất rõ trong không gian yên tĩnh, Tĩnh Tri cứ đứng như vậy, sau đó cô nghe được tiếng bước chân dồn dập của anh biến mất từng chút một. Khí lực toàn thân của cô liền giống như bị rút đi, thân thể mềm nhũn không chống đỡ được. Cô vỗ về tim đau đớn mãnh liệt, chuyển cái ghế bên cạnh đến ngồi xuống. Hơi thở của anh vẫn còn ở đây, còn đang lưu chuyển trong phòng này, giọng nói của anh thật giống như cũng đang quanh quẩn bên tai của cô...
Đúng, giống như lúc trước em không cần tôi...
Rốt cuộc chính miệng anh thừa nhận, cô lại thật giống như tội phạm bỗng chốc bị bắt sau khi chạy trốn ở bên ngoài rất nhiều năm, tâm tình ngược lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Không có vấn đề gì, cô còn có thời gian, con gái còn hơn bốn tháng mới sinh ra, cô còn có cơ hội. Anh luôn muốn đến thăm con gái, năm đó anh có thể yêu cô từng chút, hiện tại cũng có thể, cô tin tưởng vững chắc anh sẽ không quên lãng cô nhanh như vậy. Yêu nhiều năm như thế, dù muốn từ bỏ thói quen này, cũng sẽ rất khó khăn!
Tĩnh Tri, không nên uể oải, núi không đến, mày liền đi qua. Không có gì đáng ngại, ném chút mặt mũi, còn tốt hơn mất đi người đàn ông yêu mình đến chết đi sống lại!
Cô nghĩ thông suốt những thứ này, tinh thần sa sút, tâm tình cô đơn lúc nãy lại hoàn toàn trở thành hư không!