Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 540 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Editor: May
Xương bả vai gầy cao đang run rẩy kịch liệt, Bình Bình đứng ở ngoài cửa, chỉ nhìn thấy được một bóng lưng se lạnh của Tĩnh Tri. Nước mắt cô tách tách tuôn ra, lại chỉ dám cắn chặt mu bàn tay. Chị gầy dọa người, đã là mùa thu, chị mặc áo khoác ngoài lại thoạt nhìn giống như gió thổi liền ngã, càng không nói đến, bây giờ chị còn là một phụ nữ có thai, cục cưng trong bụng đã bảy tháng!
Chị im lặng khóc ở trong phòng, Bình Bình cũng không dám đi vào, trong lòng cô tuôn ra một suy nghĩ nói không rõ, dần dần thành hình, cô lại không thể tin được, cũng không nguyện tin tưởng.
Từ đêm nhị thiếu gặp chuyện không may, cho tới bây giờ, An Thành chưa từng xuất hiện lần nào. Trong lòng Bình Bình đang suy đoán, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với anh, nhưng cô vẫn còn tồn tại một hy vọng cuối cùng, hy vọng Mạnh Thiệu Tiệm còn có quân cờ khác, hy vọng lần này Mạnh Thiệu Tiệm không có lợi dụng An Thành ra tay, hy vọng tình yêu giữa bọn họ… còn có một chuyển biến tốt.
Chỉ là, nhị thiếu không có tin tức một ngày rồi một ngày, lòng của cô liền trầm xuống một ngày lại một ngày. Cô không thể đối mặt với Tĩnh Tri lúc trước không rơi một giọt nước mắt nào, giờ lại đang khóc đến như muốn ngất đi. Cô không có cách nào đối mặt với người chị sáng ngày nào cũng tràn đầy tinh thần đi ra cửa, đến bờ sông chờ tin tức, nhưng đến đêm khuya lại kéo một thân mệt mỏi và thất vọng về nhà. Cô không thể đối mặt với chuyện chị ăn bất kỳ thứ gì cũng sẽ ói, thậm chí uống nước cũng giống như ăn độc dược, khó có thể nuốt xuống. Cô càng không có cách nào đối mặt, chị đã đau đến mức tận cùng, lại còn an ủi cô - người đang hoảng loạn thương tâm...
Nhưng một đôi mắt đen nhánh của cô lại vững vàng dừng ở nơi rất xa trên sông Trường Giang kia, nước sông cuồn cuộn ra bọt trắng, giống như sóng to gió lớn đang gầm thét...
Ngón tay dài nhỏ nắm chặt khung cửa sổ, toàn thân cô đều đang phát run, như là lá cây bị nước mưa đập rơi xuống. Chỉ trong chốc lát thôi, cô giống như sẽ biến mất trong cơn mưa gió mãnh liệt này...
Bình Bình hoảng hốt xông tới, kéo cánh tay của cô, muốn kéo cô trở về, nhưng thân thể của cô lại kéo căng đứng ở nơi đó, vẻ mặt băng lãnh. Nước mưa làm tóc cô ướt đẫm, dán chặt trên mặt thon gầy, không biết là nước mắt hay là nước mưa, cứ như vậy lăn xuống dọc theo mặt của cô. Bình Bình khóc không thành tiếng, gắt gao kéo cô, muốn kéo cô trở lại từ trong cơn mưa, cô lại bỗng nhiên như là điên rồi ôm lấy đầu hét lên một tiếng, một tay tuyệt vọng vươn ra ở giữa không trung, bị nước mưa kia đánh đau đớn tê dại, ngón tay cuộn lại, giãy giụa, giống như muốn bắt được thứ gì đó từ trong cơn mưa bay đầy trời kia, nhưng thân thể của cô lại mềm nhũn co quắp ở trên mặt đất. Một đôi tròng mắt đen nhánh trống rỗng mở to, cứ nhìn Bình Bình như vậy, dòng nước mắt như nước lũ trút xuống trong con đê bị vỡ...
“Anh ấy còn đang ỏ trong sông, anh ấy còn đang ở trong sông... Thiệu Đình... Thiệu Đình của chị... anh ấy còn đang ở trong sông... Anh ấy không còn... anh ấy không còn nữa rồi...”