Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 543 :
Ngày đăng: 14:29 19/04/20
Editor: May
Bình Bình nói xong, xoay người liền chạy ra khỏi phòng ngủ, Tĩnh Tri trố mắt ngồi ở chỗ đó. Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng được, nghiêng người chân trần xuống giường đuổi theo. Mở cửa phòng nhìn dưới lầu, đâu còn có hình bóng Bình Bình. Đầu cô đầy mồ hôi, gọi người tới. Người hầu và quản gia đều hoảng hốt chạy tới, Tĩnh Tri níu lấy quản gia, tràn đầy hoảng loạn quát chói tai: “Bình Bình đâu? Nhanh phái người tìm con bé trở về...”
“Tiểu thư, tôi đang muốn nói đây. An tiên sinh vừa mới trở về, nói chuyện mấy câu với hai vị cảnh sát liền vội vã rời đi. Bình Bình tiểu thư vừa lao ra, đúng lúc nhìn thấy xe An tiên sinh rời đi, cô ấy gấp gáp lấy một chiếc xe trống đuổi theo rồi...”
“Nhanh đi chặn con bé lại! Mặc kệ dùng biện pháp gì, tìm con bé trở về cho tôi!” Tĩnh Tri khàn giọng khóc kêu, chỉ cảm thấy lạnh lẽo nói không nên lời tập kích đến. Cô có một dự cảm không tốt, dự cảm này hết sực mãnh liệt… mãnh liệt và chân thực. Cô nhất định phải ngăn cản Bình Bình! Con nhóc kia rất cứng đầu, nếu quả thật là An Thành làm, con bé nhất định sẽ làm ra chuyện điên rồ!
“Vâng, vâng thưa tiểu thư, chúng tôi đuổi theo Bình Bình tiểu thư ngay đây...” Quản gia lau một đầu mồ hôi lạnh, vội vã phân phó người lấy xe đuổi theo. Tĩnh Tri ôm cánh tay đứng trong hành lang vắng vẻ, gió lạnh ào ào tràn vào trong phòng khách. Trong bóng đêm đen nhánh, mưa rền gió dữ vẫn đang điên cuồng tàn sát bừa bãi. Tim cô như bị đao cắt, đi từng bước một xuống lâu, đứng ở cạnh cửa nhìn sấm sét vang dội ở bên ngoài...
Mưa lớn không ngừng, các biện pháp tìm kiếm cứu hộ đều không thực hiện được, kéo dài một ngày, khả năng anh còn sống liền xa vời một chút, cô đau gần như không còn khí lực để khóc, chỉ hận tại sao mình nhỏ bé như vậy, vì sao không có thuật hô mưa gọi gió, vì sao không thể để mưa rền gió dữ này dừng lại trong chốc lát, nói không chừng... nói không chừng chính là giờ phút này... anh...
Tĩnh Tri không dám nghĩ tiếp nữa, đứng ở nơi đón gió này, toàn thân cô đều đông cứng. Cục cưng trong bụng giống như cũng cảm thấy lạnh, bất an không
ngừng chuyển động, cô cuống quít xoay người lại, cố nén nước mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới: “Khả Khả ngoan... con phải ngoan ngoãn nghe lời... Đừng để mẹ phân tâm... Mẹ muốn tìm cha về nhà, mẹ muốn cha trở về đoàn tụ với cả nhà chúng ta... Khả Khả, con đừng náo loạn, có được không?”
Bàn tay cô dịu dàng vuốt ve, cục cưng trong bụng giống như cảm nhận được lời nói và vuốt ve của cô, dần dần yên tĩnh lại. Lúc này Tĩnh Tri mới thở phào nhẹ nhõm, bảo người hầu cầm chăn dày tới. Cô ngồi ở trên sô pha phòng khách, chờ tin tức Bình Bình...
Tài nghệ lái xe của Bình Bình cũng không tốt, nhất là ở trong cơn mưa lớn như vậy, nhưng cô không quan tâm, chỉ nhìn xe An Thành ở xa xa phía trước. Mưa càng lúc càng lớn, cách xa hơn một chút liền gần như không thấy rõ lắm, nhưng cô lại không dám tới quá gần. Xe ra khỏi thành, vẫn vòng vèo thật lâu mới đi tới một công trường bỏ hoang ở ngoại ô, Bình Bình dừng xe ở một chỗ bí mật rất xa, sau đó cô liền lặng lẽ đi theo.
Tài nghệ lái xe của Bình Bình cũng không tốt, nhất là ở trong cơn mưa lớn như vậy, nhưng cô không quan tâm, chỉ nhìn xe An Thành ở xa xa phía trước. Mưa càng lúc càng lớn, cách xa hơn một chút liền gần như không thấy rõ lắm, nhưng cô lại không dám tới quá gần. Xe ra khỏi thành, vẫn vòng vèo thật lâu mới đi tới một công trường bỏ hoang ở ngoại ô, Bình Bình dừng xe ở một chỗ bí mật rất xa, sau đó cô liền lặng lẽ đi theo.
Chỉ chốc lát sau, liền có một chiếc xe cũng lặng yên chạy tiến vào. Bình Bình vội vàng né tránh ở sau một đống phế vật liệu thép, dưới đèn xe chói mắt, cô thấy rõ ràng một người đàn ông toàn thân màu đen được vài người vây quanh che dù đi đến ngôi nhà đổ nát cách đó không xa. Ánh đèn rất sáng, Bình Bình liếc mắt một cái liền nhận ra được, người đàn ông đi đến, là Mạnh Thiệu Tiệm.
Gió mạnh mưa rào không dừng lại một phút giây nào, tưới ướt đẫm toàn thân của cô. Bình Bình lau lung tung nước mưa trên mặt một phen, rón ra rón rén đi theo. Có lẽ là đêm nay mưa thực sự quá lớn, có lẽ là bởi vì nơi này cực kỳ bí mật, An Thành và Mạnh Thiệu Tiệm đều buông lỏng cảnh giác, cũng không có để người ở lại dưới lầu trông coi, nhưng dù là như thế, hai người vẫn đi thẳng tới tầng thứ ba của toàn nhà đổ nát mới đứng lại.
Lúc đầu cô không dám đến quá gần, mà tiếng sấm tiếng mưa lại thực sự quá lớn, thỉnh thoảng sẽ có tia chớp chói mắt, bỗng nhiên nhảy ra giữa màn đêm đen vắng lặng, như là một bàn tay khổng lồ, kéo nứt ra toàn bộ màn trời. Bình Bình cởi giày, lặng lẽ đi tới nơi kín đáo ở chỗ quẹo cua cầu thang lầu hai, cũng không dám
tiến lên thêm nữa. Tiếng nói chuyện của bọn họ loáng thoáng truyền đến, Bình Bình liền ngừng thở, không dám há mồm thở dốc, tiếng gió tiếng mưa tiếng sấm ầm ĩ và dọa người, nhưng càng làm nổi bật yên tĩnh tịch liêu ở nơi này, giống như ngưng kết thành khối băng lạnh cứng.
“Mạnh Thiệu Tiệm, anh đã đáp ứng tôi cái gì? Anh nói sẽ không làm tổn thương đến tính mạng ngài ấy! Anh nói chỉ muốn ngài ấy không thể cướp Mạnh thị với anh, chuyện của tam thiếu, tôi đã vứt bỏ không cần lương tâm làm giúp anh, thế nhưng vì sao anh còn không buông tha cho nhị thiếu!”