Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 558 :

Ngày đăng: 14:29 19/04/20


Editor: May



Mặc dù trời đất không tha cho tôi, nhưng an lòng tức là có chỗ quay về.



Tĩnh Tri đi qua bia mộ san sát lành lạt, rốt cuộc đi tới trước mộ của cha --



Mộ của cha hiền Phó Chính Tắc -- con gái bất hiếu Phó Tĩnh Tri lập.



Chỉ là mấy chữ vô cùng đơn giản, lại khiến cô không khống chế được rơi lệ lã chã. Tĩnh Tri đi vài bước, chậm rãi quỳ xuống, cô ôm lấy bia mộ, dán mặt đẫm lệ tới, “Cha... cha... con rất nhớ cha...”



Nếu như cha còn sống thì sẽ tốt biết bao? Con nhất định sẽ không để cho chuyện phát triển đến trình độ như vậy, con và Thiệu Đình cũng sẽ không đi tới hoàn cảnh như hôm nay! Cha, cả đời người quang minh lỗi lạc, thông minh cơ trí, vì sao con lại ngu dốt không thông suốt?



Cô khóc đủ rồi, dần dần bình tĩnh lại.



Cây tùng cây bách trồng xung quanh nghĩa trang, bốn mùa đều xanh tươi, khuôn mặt tươi cười của cha vẫn hiền lành trước sau như một, ánh mắt nhìn cô ôn nhu ấm áp. Viền mắt Tĩnh Tri khóc đỏ lên, cẩn thận chà lau bia mộ một lần, rồi mới gỡ hoa cúc trắng cài trước ngực xuống, đặt ở trước mộ.


Miễn cưỡng rửa mặt xuống lầu, lại thấy cô nâng cao bụng bận rộn ở phòng bếp. Lúc Mạnh Thiệu Tiệm đi tới, cô thậm chí hơi cười với anh một tiếng. Anh cố gắng đè ép nghi hoặc đầy bụng xuống, ôn hòa mở miệng: “Lại đang làm cái gì?”



“Hôm nay có ốc đồng ăn, còn rất tươi đấy! Đúng rồi, tôi còn làm mỳ Ý, anh có muốn thêm cà rốt không?”



Cô nhanh nhẹn chuẩn bị rau xanh, hoàn toàn không phát hiện khác thường của anh.



“Tôi cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, một lát chuẩn bị đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi nói, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của cô.



Tĩnh Tri cũng không dừng động tác, chỉ là ồ một tiếng.



“Tôi cảm giác sau khi bắt đầu ăn cơm ở nhà, thân thể của tôi giống như bắt đầu không nghe theo điều khiển!” Anh lại tới gần một bước, Tĩnh Tri vẫn là thần sắc không gợn sóng sợ hãi như vừa rồi: “Ý của anh là, món ăn tôi nấu cho anh có vấn đề ư?”



“Cái này thì khó mà nói.” Nét mặt Mạnh Thiệu Tiệm hiện lên một chút cười lạnh, đáy lòng lại tê dại trướng đau một trận.



Anh cảm giác mình sắp chạm được một chân tướng đáng sợ, nhưng anh lại bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi, sợ hãi đi đối mặt với cái gọi là chân tướng kia.



“Anh nghĩ như thế nào thì tùy.” Tĩnh Tri không hề để ý đến anh, xoay người ra khỏi phòng bếp.