Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 599 :
Ngày đăng: 14:30 19/04/20
Editor: May
Có lẽ anh sẽ thờ ơ, nhưng nếu anh quả thật rất quan tâm người phụ nữ này, ngược lại sẽ nổi giận với cô ta?
Chỉ chỉ dù nổi giận thì cô ta cũng không sợ, thân thế của cô ta bày ra đó, dù sao Hà Dĩ Kiệt cũng phải suy nghĩ đắc tội nhà họ Đỗ bọn họ sẽ có kết quả gì!
Nghĩ tới đây liền an lòng xuống, dựa vào thủ đoạn của cô ta, muốn một người lặng yên không một tiếng động mất tích, cũng không phải việc gì khó.
Quan trọng hơn là, trực giác của cô ta nói cho cô ta biết, không giữ Văn Tương Tư lại được.
Cô ta đưa tay bật đèn phòng ngủ lên, lúc này mới phát hiện gian phòng của cô lắp đặt thiết bị cực kỳ đáng yêu và ấm áp. Phòng ngủ không quá lớn, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp. Càng buồn cười chính là, bày ở nơi đó lại nhiên là một cái giường công chúa!
Đỗ Phương Phương nhịn không được khinh thường bật cười, Văn Tương Tư này thật đúng là xem mình là cô gái nhỏ mấy tuổi? Ấu trĩ!
Phối với giường lớn chính là đèn thủy tinh xinh đẹp chiếm gần nửa nóc phòng, nhưng bởi vì ở trong phòng ngủ, ánh đèn liền lựa chọn sử dụng màu sắc ấm áp, ấm áp phủ kín toàn bộ gian phòng. Đỗ Phương Phương chậm rãi nhấc chân đi vào phòng, trên mặt đất trải chính là thảm Ai Cập quý báu, trắng tinh như tuyết. Cô ta có chút oán hận giẫm lên, trên màu trắng kia liền có vết bẩn.
Tương Tư đã đau đến ngất đi rồi, cô co rúc ở trên mặt đất, thân thể co giật co rúm từng chút, tất cả tóc đều ướt đẫm, dán lộn xộn ở trên mặt trên cổ. Áo ngủ của cô bị một roi kia đánh thành hai mảnh, thân thể gầy yếu liền lộ ra, nằm sấp trên thảm tuyết trắng, trên lưng lộ ra một vết máu lớn, vừa nhìn thấy liền giật mình!
Đỗ Phương Phương nhìn bộ dáng lúc này của cô, ngay cả tâm luôn luôn cứng rắn của cô ta cũng có chút thương tâm nói không nên lời, ngược lại vừa nghĩ, nếu bị Hà Dĩ Kiệt nhìn thấy, anh nên có phản ứng gì?
Sự kiêu ngạo và tự tin cho tới này của cô ta khiến cô ta đột nhiên muốn làm một quyết định, nếu như đêm nay cô ta vạch trần chuyện này ra, Hà Dĩ Kiệt sẽ làm như thế nào?
Anh sẽ nổi giận vì người phụ nữ này đuổi cô cút, hay sẽ vì kết hôn với cô ta đuổi Văn Tương Tư cút?
Suy nghĩ này vừa ra, liền đột nhiên không cách nào thu được. Cô ta tự tin dựa vào thân thế và tướng mạo của mình, Hà Dĩ Kiệt sẽ không buông tay. Đoạn thời gian này, mặc dù anh đối xử với cô ta không thể gọi là ân cần, nhưng cho tới bây giờ hẹn hò, hoa tươi, quà tặng cũng chưa từng ngừng qua. Một đêm đính hôn kia, bọn họ ở cùng một chỗ, cô ta là xử nữ, cô ta có thể cảm giác được anh kinh ngạc và khiếp sợ, mà từ đó về sau, anh đối xử với cô ta càng thân mật thêm mấy phần. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người tiến thêm một bước lớn. Đỗ Phương Phương có tự tin này, cũng không phải không có lý!
Tương Tư nhắm hai mắt, cắn răng thật chặt, tựa hồ chỉ có thở khí ra chứ không có hít khí vào. Đỗ Phương Phương nhìn bộ dáng lúc này của cô, bất giác bĩu môi một cái, đảo mắt nhìn qua nửa ly nước lạnh để ở trên tủ đầu giường bên cạnh, cô ta thuận tay cầm lên, không chút nghĩ ngợi liền hắt ở trên mặt Tương Tư...
Tương Tư giật mình, mí mắt nặng nề giống như không mở ra được. Cô hơi giật giật, trên lưng lập tức lại là một trận đau đớn tận xương, Tương Tư nhịn không được hít một ngụm khí lạnh. Trong nháy mắt, cô giống như cảm giác mình đã chết, cả người đều choáng váng giống như trôi lơ lửng trên đám mây, chỉ có đau đớn kia là rõ ràng, mãnh liệt, như là xương mu bàn chân, làm sao cũng không ném được...
“Văn Tương Tư, nghe danh đã lâu.” Đỗ Phương Phương đưa tay kéo một cái ghế ngồi xuống, hai chân chồng lên nhau, liền nhìn xuống cô từ trên cao, bên miệng chứa một nụ cười nhạt, mà đuôi mắt kia lại nhướng cao, càng hiện ra mấy phần không tốt.
Tương Tư nằm sấp ở nơi đó không thể động đậy, chỉ cảm thấy trên người một trận nóng một trận lạnh, lại kèm theo đau đớn kia, càng khiến cô khó chịu hơn. Cô nghe được bên tai có người đang nói gì đó, nhưng trong miệng không phát ra được âm thanh gì ngoài rên rĩ, từng giây từng phút đều dài dằng dặc, giày vò giống như một năm, mười năm.
“Không phải mới vừa rồi cô hỏi tôi là ai sao?” Đỗ Phương Phương cười càng rực rỡ hơn, roi ngựa trong tay được cô ta quấn cẩn thận. Trong phòng rất nóng, trên trán cô ta liền hiện đầy một tầng mồ hôi hột. Đỗ Phương Phương tiện tay cởi nút cài trên áo gió ra, lập tức có người qua đây, kính cẩn nhận áo khoác ngoài của cô ta, xếp cẩn thận khoác ở trên cánh tay.
Cô ta mặc bên trong chính là quân trang mỏng, nổi bật mái tóc ngắn của cô ta, tư thế càng thêm oai hùng hiên ngang, chỉ là dưới tư thế hiên ngang oai hùng này, lại mang theo mấy phần chua ngoa, mà giữa trán lại tràn đầy dữ tợn, làm cho thoạt nhìn khí chất cô ta liền giảm xuống một tầng.
Tương Tư vẫn không nhúc nhích, cô không có khí lực chuyển động, tựa hồ toàn bộ thân thể đã bị đánh thành hai nửa theo một roi kia của cô ta.
Đỗ Phương Phương cúi người xuống, bóp chặt cằm của cô. Cằm gầy nhỏ như vậy, dường như chỉ cần ngón tay cô ta dùng lực sai một chút, liền sẽ biến thành những mảnh nhỏ. Đỗ Phương Phương nâng đầu của cô lên, liền nhìn thấy một đôi tròng mắt phủ đầy sương mù. Đây là đôi mắt như thế nào? Đen nhánh và trong veo, khiến cho người ta khi nhìn vào, sẽ luôn không kiềm chế được bị thu hút, sau đó khẩn cấp muốn nhìn rõ ràng, ở trong đó sẽ là phong cảnh như thế nào...