Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 610 :
Ngày đăng: 14:30 19/04/20
Editor: May
Mạnh Thiệu Đình vội vàng ôm con gái nhẹ nhàng dỗ, một lúc lâu sau Tiểu Khả mới ngoan ngoãn dừng khóc, chỉ là không ngừng nghẹn ngào, trên lông mi dài treo giọt nước mắt nhỏ lung lay sắp đổ, khiến Mạnh Thiệu Đình yêu thương luôn miệng gọi bảo bối, bảo bối dỗ không ngừng...
Thanh Thu đứng ở nơi đó, nhìn người đàn ông không hề xấu hổ kia. Cô nhớ tới Thẩm Bắc Thành, nhớ tới những chuyện đã qua giữa bọn họ, cũng tương tự như vậy, thật giống như lịch sử lặp lại.
Lạc Tương đẩy cô ngã sấp xuống, làm mất đứa nhỏ, cô tức giận chất vấn anh ta, anh ta ngược lại nói với cô, Lạc Tương không phải cố ý, muốn cô đừng nói nữa, nếu để Lạc Tương nghe được những lời này, Lạc Tương sẽ đau lòng, cô ta sẽ rất tự trách...
Đúng, một câu xin lỗi, một câu tự trách, con của cô đáng chết!
Thanh Thu cắn chặt khớp hàm, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Hà Dĩ Kiệt, chẳng trách người khác nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, các người đều là người ích kỷ giống nhau! Tôi cũng không nói gì nữa, tôi chỉ chân thành mong ước anh, mong ước kiếp này Hà tiên sinh anh cũng đừng nghĩ đạt được mong muốn, mong ước anh ngồi được ở địa vị cao, nhưng sẽ sống cô độc ở quãng đời còn lại! Kiếp này cũng đừng nghĩ ở cùng một chỗ với người mình thích! Bởi vì -- anh không xứng!”
Thanh Thu cắn chặt khớp hàm, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, “Hà Dĩ Kiệt, chẳng trách người khác nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, các người đều là người ích kỷ giống nhau! Tôi cũng không nói gì nữa, tôi chỉ chân thành mong ước anh, mong ước kiếp này Hà tiên sinh anh cũng đừng nghĩ đạt được mong muốn, mong ước anh ngồi được ở địa vị cao, nhưng sẽ sống cô độc ở quãng đời còn lại! Kiếp này cũng đừng nghĩ ở cùng một chỗ với người mình thích! Bởi vì -- anh không xứng!”
Thanh Thu nói xong, xoay mặt liền đi ra ngoài, Tĩnh Tri cũng xoay người đi ra theo. Mạnh Thiệu Đình ôm Tiểu Khả liếc mắt nhìn Hà Dĩ Kiệt một cái, đợi lúc hai người bọn họ ra ngoài, anh mới mở miệng: “Dĩ Kiệt, cậu có nhớ có một lần cậu tưng nói với tôi và Bắc Thành không, nếu như cậu xác định cậu yêu một người, như vậy dù như thế nào, cũng đừng dễ dàng buông tay cô ấy ra, tôi rốt cuộc hiểu được, cũng làm được, còn cậu thì sao?”
Hà Dĩ Kiệt không nói, chỉ là tay chống ở trên bàn làm việc chậm rãi cuộn lại, một lúc lâu sau, anh bỗng nhiên cúi đầu mở miệng, giọng nói kia yếu ớt, giống như lộ ra thương tiếc và than thở nồng đậm: “Thiệu Đình, tôi là bất đắc dĩ, cậu cho là...”
Cậu cho là, lúc cô ấy chịu đòn, trong lòng tôi dễ chịu ư? Cậu cho là, lúc cô ấy rơi lệ, tôi thực sự thờ ơ sao? Cậu cho là, hiện tại cô ấy không có tin tức, tôi sẽ không sợ hãi ư?
Không, Thanh Thu nói rất đúng, tôi không phải là không quan tâm, mà là không có tư cách biểu hiện ra ngoài sự quan tâm của tôi...
Nếu như đêm hôm đó, nếu như lúc Đỗ Phương Phương vung roi, anh ngăn cô ta lại, anh ôm lấy Tương Tư, đưa cô đi bệnh viện. Anh an ủi cô, nói cho cô biết, anh vẫn luôn ở đây, vẫn luôn ở bên cạnh cô, người anh thích là cô, như vậy áy náy của anh có thể ít đi một chút không?
Nhưng anh không có, lúc Tương Tư nằm gục trên mặt đất sắp chết, anh đang ôm Đỗ Phương Phương nói chuyện vô cùng thân mật. Lúc Tương Tư bị cô ta buộc lập tức cút đi, anh chỉ kém không có châm ngòi thổi gió. Ngay trước mặt Tương Tư, anh nói với Đỗ Phương Phương rằng Tương Tư chỉ là một người phụ nữ anh nuôi dưỡng, anh diễn trò cũng đủ hết rồi, sao bây giờ còn có mặt mũi nói với Thiệu Đình, với Tĩnh Tri, với Thanh Thu rằng xin lỗi, tôi xin lỗi Tương Tư, người tôi yêu vẫn là cô ấy, tôi có nỗi khổ trong lòng, tôi quan tâm Tương Tư...
Anh còn chưa có vô sỉ đến trình độ như vậy!
Mạnh Thiệu Đình chưa từng thấy qua Hà Dĩ Kiệt như vậy, bọn họ làm anh em nhiều năm như thế, cậu ta luôn luôn thâm trầm nội liễm, chưa bao giờ từng biểu lộ suy nghĩ trong lòng ở trên mặt. Dù ba người bọn họ uống rượu riêng với nhau, lúc cậu ta đang say cũng chưa từng có một chút buông lỏng, trong lời nói vẻ mặt tất nhiên cũng không có phóng túng và vượt ra ngoài giới hạn. Cậu ta là một nhà chính trị trời sinh, tàn nhẫn như rắn, nhưng lại giảo hoạt như hồ, làm chính trị mấy năm nay, càng ngày càng phong sinh thủy khởi, kẻ thù chính trị lại bắt không được một chút nhược điểm của cậu ta. Cậu ta hoàn toàn có thể dựa vào chính mình bò càng ngày càng cao, vì thế Mạnh Thiệu Đình nghĩ không ra, rốt cuộc vì sao cậu ta chấp nhất muốn thông gia với nhà họ Đỗ như vậy.
Nhà họ Đỗ thật sự quyền thế ngập trời, giậm chân một cái ở trong thủ đô ngọa hổ tàng long, những gia tộc cao quý nổi tiếng cũng đều run rẩy, nhưng hiện nay con đường chính trị của Hà Dĩ Kiệt bằng phẳng, sao lại cần phải vội vàng dựa vào đại thụ hóng gió mát?
Nhưng nhìn vẻ mặt lúc này của cậu ta, chán chường và cô đơn như vậy, rốt cuộc Mạnh Thiệu Đình vẫn không cách nào làm cho chính mình nói nhiều hơn nữa. Dù sao tình yêu giống như nước uống, ấm lạnh tự biết, dù cho anh và cậu ta thân như anh em, cũng không có quyền lợi quản cuộc sống cá nhân của người khác.