Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 613 :

Ngày đăng: 14:30 19/04/20


Editor: May



Cô nói xong liền khóc, giọng nói nghẹn ngào gần như nghe không rõ cô đang nói cái gì, thím Phúc cũng nhịn không nổi nữa, quay sang che miệng lại, thân thể run rẩy kịch liệt cũng hu hu khóc lên...



Tương Tư sốt mơ hồ, hôn mê một trận lại một trận, khiến cô thấy không rõ lắm là đang ở nơi nào, người đứng trước mặt là ai.



Cô chỉ là thỉnh thoảng nghe được mấy chữ mấu chốt “Hà tiên sinh” “Dẫn cô đi”, cô sợ hãi nói không nên lời, cô không nên đi với anh lần nữa, nếu như chuyện này có thể quay trở lại, nếu như lại muốn cô lựa chọn lần nữa, cô tuyệt đối sẽ không vì cái gọi là báo ân liền bồi thường mình cho anh, cô cũng tuyệt đối sẽ không ngốc hồ hồ đi từng bước một trầm luân vào cạm bẫy do anh ta bày ra, đến cuối cùng mới biết, thì ra cô là kẻ thù của anh ta, tất cả mọi việc làm của anh ta, đều chỉ vì nhục nhã cô, trả thù cô, để những cừu hận anh ta không thể phát tiết ở trên người của cha, sẽ phát tiết gấp bội ở trên người của cô...



Lăn qua lăn lại một phen như vậy, cô cũng có chút ăn không tiêu, đần độn lại lần nữa ngất đi. Thím Phúc sờ sờ trán của cô, chỉ cảm thấy càng nóng bỏng thêm mấy phần, trong lòng sốt ruột, đành phải nghĩ biện pháp đi nhờ hàng xóm đưa Tương Tư đến bệnh viện. Cô không chịu đi bệnh viện, nhưng hiện tại không có cách nào, nếu cô còn sốt như vậy, rất có thể không giữ được mạng!



Hơn nữa vết thương trên lưng cô cũng không thể xử lý đơn giản như vậy nữa, hiện tại cũng đã bắt đầu nhiễm trùng, nếu như không nhanh chóng khống chế, không chừng cô còn phải chịu nhiều đau khổ.



Chú và dì hàng xóm giúp thím Phúc mang Tương Tư ra ngoài, đặt ở trên xe bánh bao hơi cũ, đoàn người liền đi đến bệnh viện gần đây.


Hà Dĩ Kiệt không tới, nói là đại thọ của Đỗ lão tướng quân, cháu rể tương lai như anh ta trốn không được, tất nhiên phải đi thủ đô một chuyến.



Đám đàn ông cùng một chỗ thoải mái tạm biệt, hẹn lúc nào uống rượu, chơi bóng với nhau, đám phụ nữ lại đã khóc thành một đoàn. Cố Lưu Tô vẫn xinh đẹp như trước, một thân áo khoác gió đỏ rực và giảy cao gót mười tấc, tóc uốn chia đôi giống như rong biển tản ra trên vai trước ngực, cái miệng nhỏ nhắn hơi đỏ tươi, mắt vẫn trang điểm hơi mang theo một chút đậm rực rỡ như trước, lại không làm cho người ta có cảm giác dung tục. Tĩnh Tri và Thanh Thu đều rơi lệ, cô ấy lại không có phản ứng, ở một bên đẩy đẩy hai người: “Cũng không phải cả đời không gặp nhau, lúc nào muốn gặp, chị trực tiếp bay đi tìm các em, khóc cái gì?”



Thanh Thu nhìn nhìn chị ấy, không lên tiếng, chỉ là vừa cầm tay Tĩnh Tri, nước mắt liền rơi xuống. Tĩnh Tri biết trong lòng Thanh Thu khổ sở, sinh mệnh hai người bọn họ đã từng có một đoạn giống nhau, cô hiểu được khổ sở của cô ấy là bởi vì cái gì.



“Đi Pennsylvania, học hành cho tốt, sống thật tốt, nếu như cảm thấy anh ta thực sự có thể, nếu đối với cô thật tình thực lòng, liền ổn định đi...”



Tĩnh Tri dặn một lần lại một lần, Thanh Thu ngấn lệ dùng sức gật đầu: “Cô cũng phải thật tốt, tôi có rãnh liền đi thăm Tiểu Khả.”



“Tôi sẽ không để Tiểu Khả quên người mẹ nuôi là cô đâu!” Tĩnh Tri đưa khăn tay cho cô ấy, liền nghe được loa phát thanh vang lên, tâm cô có chút mất mác, nhìn cửa vào sân bay xa xa: “Nếu như Tương Tư có thể đến tiễn chúng tôi, vậy thì tốt rồi...”



Thanh Thu cũng xoay người sang chỗ khác, sân bay kia người đến người đi, sẽ không còn xuất hiện một cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người, líu ríu gọi chị Thanh Thu chị Tĩnh Tri, vẻ mặt cười rực rỡ xuất hiện ở trước mặt các cô nữa.



“Đi thôi.” Mạnh Thiệu Đình đi qua kéo vai Tĩnh Tri, cô quay người lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của anh, thâm tình trong mắt rất rõ ràng, liền cảm thấy trong lòng ấm áp, giống như tiêu điều và khổ sở trước khi chia tay liền tan mất mấy phần. Cô gật gật đầu, cầm tay anh: “Ừ, đi thôi.”



Lục Phóng đi tới bên người Cố Lưu Tô, nhẹ nhàng kéo hông của cô, Thẩm Bắc Thành đứng ở một bên, ánh mắt lại rơi vào trên người Thanh Thu. Cô mặc một áo khoác ngoài kiểu Hàn màu cà phê đậm, giày lông nhung đế bằng, tóc dài vấn thành một búi tóc bóng loáng, trên mặt không trang điểm, chỉ là hai mắt khóc ửng đỏ. Thẩm Bắc Thành nhíu nhíu mi, một tay anh cắm ở trong túi áo gió, đi từng bước một tới trước mặt Thanh Thu, “Triển Thanh Thu, cho em một cơ hội nói chuyện.”