Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 642 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


Editor: May



Cô khóc nói xong, lại cảm thấy trước mắt lóe ra từng mảnh ánh sáng, đầu cô nặng trịch gần như sắp chống đỡ không được, trên người lạnh một trận nóng một trận, trong nghĩa trang vắng lặng lớn như vậy, chỉ có thể nghe được tiếng gió nức nở. Bóng tối vô biên vô hạn, như là dã thú há hốc miệng, vận sức chờ phát động, sẽ nhào tới nuốt hết cô. Thân thể của cô dần dần mềm xuống, ngã vào trên mặt tuyết băng lãnh, cô không khóc được, ngược lại cười, nếu như cứ như vậy chết đi cũng tốt, người một nhà đoàn tụ, không bao giờ một mình cô độc ở trên đời này nữa, ngay cả ngày mai ở nơi nào cũng không thấy được...



**********



“Hà tiên sinh, điện thoại của tiểu thư vẫn không gọi được.” Tài xế ngồi ở trong xe, cẩn thận từng li từng tí nhìn người đàn ông ngồi bất động ở chỗ kia, đáy lòng lại là một trận thấp thỏm.



Hà Dĩ Kiệt nhìn đoàn người nữ sinh ký túc xá ngoài cửa càng ngày càng ít, ánh mắt dần dần băng lãnh như tuyết ngoài cửa sổ, khóe môi hắn kéo căng, mím ra một đường vòng cung lạnh lùng kiên quyết, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Gọi lại.”



Tài xế không dám lên tiếng, vội vàng gọi lại số điện thoại Tương Tư một lần nữa, sau khi gọi hơn mười cuộc, bỗng nhiên vang lên âm thanh đứt quãng tiếp thông, tài xế vui mừng, vội vàng đưa điện thoại di động tới: “Hà tiên sinh, thông, thông!”



Thần sắc trên mặt Hà Dĩ Kiệt trước sau như một, dây cung căng thẳng nơi đáy lòng bỗng nhiên buông lỏng, hắn nhận điện thoại, nghe âm thanh tút tút yếu ớt, vang đến cuối cùng, nhưng vẫn không có người nhận nghe, ngón tay nắm di động không khỏi cứng ngắc.


Tài xế lập tức khởi động xe, bánh xe đặt ở trên tuyết đọng thật dày, phát ra âm thanh két két, Hà Dĩ Kiệt ngồi ở trong xe ấm áp, tay khép áo khoác ngoài lại, trầm mặc không nói.



Gió tuyết quá lớn, xe liền lái có chút thong thả, cho đến khi tới nghĩa trang, đã qua hơn một tiếng đồng hồ.



Tài xế mở cửa xe ra, Hà Dĩ Kiệt đi xuống xe, gió lạnh thấu xương cuốn tới, hắn không khỏi lạnh run một cái, đáy lòng lại mơ hồ có chút không thoải mái.



Hắn không thích Tương Tư đến nghĩa trang, nhưng cuối cùng đã nhắc nhở hắn một chuyện, xem ra trong khoảng thời gian này hắn quá mức cưng chiều cô, cô càng ngày càng lên trời.



Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt âm trầm như nước, bảo tài xế ở lại tại chỗ, một mình hắn đi ngược gió tuyết đến nghĩa trang.



Lúc đi nhanh đến nghĩa trang của cha mẹ Tương Tư, thân thể anh hơi khựng lại, bỗng nhiên bước nhanh hơn, đến cuối cùng liền trực tiếp chạy đi.



Trên mặt tuyết trắng tinh chói mắt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một mảnh màu quýt nhỏ nổi bật. Hắn nhớ hôm nay cô mặc áo lông chính là màu quýt đó, mà giờ phút này, đã không nhìn thấy thân thể nho nhỏ của cô nữa, bão tuyết gần như đã bao phủ cả người của cô...