Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 660 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


Editor: May



Hà Dĩ Kiệt lắc đầu: “Bạn bè có thể tin cậy, nhưng ở trong đó có mấy trăm bác sĩ và y tá, truyền đi tin đồn gì, tra cũng tra không được là ai... Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chờ một thời gian đi, nhìn em sinh long hoạt hổ, sao có thể sẽ không sinh được?”



Đỗ Phương Phương nghe hắn nói rất có đạo lý, liền bỏ đi suy nghĩ đi bệnh viện kiểm tra, quyết định sau này mỗi buổi tối đều nghiêm túc tập thể dục, không có đứa nhỏ, cô ta vẫn luôn cảm thấy không yên tâm nói không nên lời.



*********************************************



Lúc Tương Tư sắp sinh con, thím Phúc liền tốt lên giống như có kỳ tích, có lẽ khí trời đã vào thu nên mát mẻ hơn, có lẽ là người tốt nên cuối cùng có hồi báo tốt, bác sĩ nói bệnh của bà đã đi hơn phân nửa, lại nhặt trở về được một cái mạng.



Trong lòng Tương Tư cao hứng, đón thím Phúc về nhà, nỗi lo lắng vừa đi, cả người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khẩu vị cũng khá hơn một chút, cộng thêm thím Phúc làm nữ đầu bếp cả đời, có một thân tay nghề tốt, đổi phương pháp nấu canh cho cô ăn. Trước nửa tháng Tương Tư sắp sinh, cô lại mập lên một chút, trên mặt cũng có chút huyết sắc.




Dự tính ngày sinh con gái là vào tháng chín, sớm trước khoảng mười ngày, thím Phúc liền thúc giục cô đi bệnh viện. Thân thể cô không tốt, chỗ ở lại khó đi, không chừng sẽ sinh non hoặc là có tình huống đột ngột phát sinh nào đấy, nếu như thật sự là có chuyện gì, một bụng lớn, một tuổi cao, đến lúc đó lăn qua lăn lại sẽ rất phiền phức, không bằng trước dùng chút tiền, mua được sự an tâm.



Tương Tư ở trong phòng sinh của bệnh viện, cùng phòng còn có ba phụ nữ có thai sắp sinh, mỗi ngày đều có chồng, mẹ chồng giống như con quay vây quanh hầu hạ, mà Tương Tư ở đây liền có vẻ hơi quạnh quẽ, chỉ có vào lúc thím Phúc đưa cơm một ngày ba bữa, mới náo nhiệt một chút.



Trước khi lâm sàng, một người phụ nữ có tâm tính tốt, thấy một mình cô đến sinh con, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ là lúc chồng và mẹ chồng mua hoa quả hoặc canh gì đó đưa tới, vẫn luôn chia cho cô một chút. Có đôi khi cũng sẽ để mẹ chồng chiếu cố cho cô, chuẩn bị nước nóng giặt khăn mặt. Trong lòng Tương Tư hết sức cảm kích, hai người liền dần dần trò chuyện thân thiết hơn.



Qua hai ba ngày, người phụ nữ kia sinh một đứa con gái, vừa mới đẩy ra khỏi phòng sinh, Tương Tư liền nhìn thấy mẹ chồng cô ấy nghiêm mặt thu dọn đồ, nhìn cũng không liếc mắt nhìn cô ấy và đứa bé một cái liền xoay mặt rời đi, chồng của cô ấy ngược lại không nói gì, chỉ là trên mặt cũng không có sắc mặt vui mừng. Người phụ nữ nằm ở trên giường, mặt đều trắng bệch. Tương Tư đi qua vắt khăn lông lau mồ hôi cho cô ấy, cô ấy nhắm hai mắt lắc lắc đầu, dòng nước mắt liền chảy ra ngoài...



Trong lòng Tương Tư cũng khó chịu theo, một người tốt như vậy, sao lại gặp phải người mẹ chồng như thế chứ...




Cô lại không biết khuyên như thế nào, thấy cô ấy khóc, cũng rơi lệ theo. Khóc một hồi, lại nghĩ đến chính mình, chính mình còn thảm hơn người phụ nữ này, ít nhất cô ấy còn có chồng, còn có một gia đình. Mặc dù chồng cũng không cao hứng, nhưng ít ra cũng không xoay mặt liền đi, còn ôm con gái, mà cô thì sao, cô lại không có được như vậy.



Nghĩ như vậy, liền khó chịu, tới buổi chiều, bụng liền bắt đầu đau một trận lại một trận, y tá tới đây vén quần áo lên liếc mắt nhìn, lập tức nói nước ối vỡ, đây là muốn sinh, chỉ là sớm hơn mười ngày cũng không tính là chuyện lớn gì, có vài phụ nữ hơn bảy tháng liền sinh, sinh ra đứa bé lớn bằng con mèo nhỏ, cũng sống như thường.



Y tá vừa an ủi cô, vừa giúp đỡ cô đi tới phòng sinh, Tương Tư đau đến gần như nói không ra lời, vẻ mặt lập tức đầy mồ hôi, khó khăn di chuyển vào trong phòng sinh sát vách, cả người đều hư thoát như nhau, nằm trên giường sẽ không có sức lực để động...



“Thoải mái, không có chuyện gì, lập tức tốt thôi.” Ngày nào mà y tá không tiếp nhận mười mấy ca sinh, sắc mặt bình tĩnh an ủi cô mấy câu, cũng nhanh tay nhanh chân bắt đầu chuẩn bị phẫu thuật.



Tư tưởng thím Phúc lạc hậu, vẫn chủ trương chính là sinh tự nhiên, Tương Tư nghe cô nói sinh tự nhiên mới có lợi với đứa nhỏ, chính là sản phụ cần chịu chút đau khổ, gần như là không chút do dự đáp ứng sinh tự nhiên, chỉ là vừa vào phòng sinh, lại chỉ có thể do bác sĩ định đoạt.



Đau nửa ngày, đứa nhỏ vẫn không có dấu hiệu muốn ra, bác sĩ kiểm tra một chút, nói là cổ tử cung mở quá nhỏ, hơn nữa cấu tạo thân thể của cô không thích hợp sinh tự nhiên, đề nghị vẫn là sinh mổ, Tương Tư đã sớm đau đến mơ hồ, thím Phúc cũng không đành lòng cô chịu khổ nữa, liền ký tên.



Sau khi thuốc mê truyền vào từ trong bình nước biển, lúc đầu bác sĩ còn vừa chuẩn bị tiêu độc vừa trò chuyện với Tương Tư, sau khi nói mấy câu, cô liền hỗn loạn ngủ thiếp đi, chờ lúc mở mắt ra lần nữa, con gái nho nhỏ đã tắm sạch sẽ, được quấn trong tấm thảm nhỏ, để ở bên giường của cô.