Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 67 : Phó tĩnh tri của ngày trước đã chết rồi

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Tĩnh Tri đầy vẻ thờ ơ nhìn lại anh, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Đã chết rồi."



"Được, giỏi lắm." Mạnh Thiệu Đình từ xa chỉ thẳng vào mặt cô, chỉ nở một nụ cười đầy tối tăm, nói sắc bén: "Phó Tĩnh Tri, cô thật là độc ác!"



Phó Tĩnh Tri, chỉ vì năm trăm vạn đồng kia, cô thật sự đã có thể như vậy sao? Vừa nghe nói nếu giữ lại đứa nhỏ sẽ không lấy được tiền, cô đã không chút do dự mà bỏ đi đứa con, Phó Tĩnh Tri, hoá ra tôi đã thật sự nhìn lầm cô rồi!



"Cô là đồ đàn bà ác độc, cô sẽ không có kết cục tốt đâu!" Chợt Mạnh Thiệu Đình bỗng túm chặt vào nơi cái cổ nhỏ bé yếu ớt, phảng phất gió thổi cũng gãy của cô, mở miệng gằn từng tiếng phát ra lời nói ác độc, sau đó nới tay ra, nặng nề đẩy mạnh một cái làm cô ngã xuống giường, xoay người bước ra khỏi phòng bệnh...



“Rầm” một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên như nện vào trong lòng cô. Tĩnh Tri vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô bị anh đẩy ngã ra, vặn vẹo nằm ở nơi đó, người cô lạnh run, cô vươn tay, xoa vào gáy nơi anh đã lưu lại dấu tay thật sâu... Mạnh Thiệu Đình, anh không biết sao, chính người nhà của anh đã làm nhục hại chết cha của tôi, cũng đồng thời đã hại chết đứa con của tôi và anh...



Tôi và anh, một chút ràng buộc cuối cùng đã hết. Từ nay về sau, chúng ta đoạn tuyệt, nếu như có gặp lại, chỉ là kẻ thù mà thôi!



Lễ tang của ba ba vô cùng long trọng, tôi quỳ ở trước linh cữu của ba ròng rã ba ngày ba đêm, người đến tham dự lễ tang rất ít, cho dù có chút lạnh lẽo, nhưng mà tôi cũng rất vừa lòng, như vậy sẽ không có người quấy rầy tôi và ba ba, trong không gian yên tĩnh như thế, tôi có thể suy nghĩ tỉ mỉ được tất cả những việc đã xảy ra từ nhỏ đến lớn, kể cả những chuyện nhỏ nhất trong thời gian tôi đã sống với ba.



Ông ấy là người cha tốt nhất, mà tôi lại là đứa con gái bất hiếu nhất trên đời... Ông mất đi, mình tôi lo lắng ma chay cho ông, chăm sóc mộ bia cho ông ấy cả đời, tôi chỉ hy vọng, có một ngày tôi chết đi, sẽ trở thành một nắm tro, được người ta rắc vào trên mộ ba ba để được ở cùng với ông.
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói quen thuộc, Tri Tri hít sâu một hơi, tay giống như bị điện giật rụt lại rất nhanh. Tri Tri sợ hãi xoay người lại, liền nhìn thấy mẹ nghiêm mặt đứng sau lưng mình tự bao giờ, đang hung tợn lườm nguýt cô.



"Mẹ, con không có, con..."



"Con con cái gì, mày còn không đi làm hả? Tao nghe thấy mày nói chuyện với thím Lý ở sát vách, mày ở trên công trường còn mắt đi mày lại cùng với một công nhân xây dựng, sao mày đã lập tức không đứng đắn như vậy chứ? Mày đã quên cái đau của vết sẹo cũ nhanh như vậy rồi sao? Mày đã quên trong bụng mày đã mang đứa con nghiệt chủng không có ba ba rồi hả? Mày không sợ nhà người ta đối với loại người có tâm tư như mày thế nào à, thế này thì mày còn lập gia đình thế nào được đây? Đến bây giờ, đã ở tình trạng này, mà còn không nhận rõ thân phận của mình, mày còn cho mày vẫn còn là tiểu thư nhà họ Phó nữa sao! Nếu không như vậy, vì sao mày còn không biết xấu hổ đi mê hoặc người ta chứ, tao xem sắc mặt hàng xóm này, lo lắng không biết làm sao mới gả mày đi được đây!"



Tống Như Mi thuyết giảng một hơi, dĩ nhiên là sắc mặt Tri Tri đã trắng bệch ra, cô cúi đầu, gắt gao túm lấy góc áo của mình: "Mẹ, con sai rồi, về sau con cũng không dám nữa đâu... Người đừng nóng giận, giờ con đi làm, mẹ cứ nghỉ ngơi đi, chờ con trở lại nấu cơm."



Tống Như Mi thấy thái độ của cô không tệ, mới hung hăng liếc cô một cái xoay người bưng chậu quần áo bẩn đi đến phòng giặt đổ.



"Mẹ, mẹ cứ để đấy, để con giặt, sức khoẻ của mẹ không tốt..."



"Thân thể của tao không tốt, nhưng tao sạch sẽ! Mày đừng có chạm vào quần áo của tao, tao chê mày bẩn thỉu!" Tống Như Mi đẩy cô một cái, kéo cửa bước ra hành lang đi tới phòng giặt đồ ở tận cuối hành lang.