Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 682 :
Ngày đăng: 14:31 19/04/20
Editor: May
Lúc này Hà Dĩ Kiệt mới chậm rãi mở mắt ra, hắn giống như có một chút ngạc nhiên nhìn cô ta; “Phương Phương, làm sao vậy?”
Đỗ Phương Phương cố gắng chống ra một nụ cười nhạt, nhìn lại ánh mắt của hắn: “Dĩ Kiệt, có phải anh quá mệt mỏi không...”
Hà Dĩ Kiệt gật gật đầu, đưa tay sờ sờ ở trên mặt cô ta: “Hôm nay rất mệt.”
Trong lòng Đỗ Phương Phương lại dâng lên tới một chút hi vọng, có người đàn ông nào không muốn loại chuyện này, nhưng nếu là cực kỳ mệt mỏi, cũng có ngoại lệ thôi...
“Em đi mở nước cho anh, anh đi tắm đi, nghỉ ngơi thật tốt.” Đỗ Phương Phương chỉnh sửa tốt váy ngủ, đứng lên dừng lại ở trước mặt hắn chỉ trong chốc lát. Ánh mắt hắn rơi vào trên người cô ta lại không có một ngọn lửa nào, lòng của cô ta lại nhảy lộp bộp một chút.
Tư Tư của hắn đã là bộ dạng đó, sao hắn còn có thể điên loan đảo phượng với người phụ nữ khác?
Thân thể hắn giống như là một khối băng ngàn năm không tan, phía dưới của hắn vẫn mềm nhũn, mặc cho cái lưỡi của cô ta trêu chọc trêu chọc, mặc cho tay của cô ta vỗ về chơi đùa ở tất cả chỗ mẫn cảm trên toàn thân hắn, hắn lại như là một cổ thi thể không nhúc nhích, hô hấp hắn bình ổn, nhưng trong lòng hắn cực kỳ vui sướng, gần như sắp vui vẻ cười ha ha ra tiếng...
Đỗ Phương Phương càng ngày càng hoảng loạn, cô ta ra sức mút phía dưới của hắn, cô ta giãy dụa đi cọ xát thân thể hắn, thế nhưng hắn ở trong miệng vẫn không phản ứng chút nào, cô ta gần như muốn khóc lên, khoang miệng cũng đã chua xót khổ sở không chịu nổi, rốt cục vẫn phải buông tha, nhắm mắt lại, hung hăng nện lên trên giường...
Hà Dĩ Kiệt cả kinh, thuận thế ngồi dậy, trong lòng hắn vô cùng sảng khoái, đáy mắt lại tuôn ra hoảng loạn và áy náy. Hắn giữ vai của cô ta, kéo cô ta qua, cẩn thận từng li từng tí đánh giá nét mặt của cô ta, dịu dàng lau nước mắt cho cô ta, trong miệng đều là tự trách nồng đậm: “Phương Phương, xin lỗi, anh... anh...”
“Có thể là quá mệt mỏi, Dĩ Kiệt, không có chuyện gì, không có chuyện gì... Ngày mai sẽ tốt thôi...” Đỗ Phương Phương lắc lắc đầu, trong miệng nói, nước mắt lại trực tiếp chảy xuống. Chuyện này đối với người luôn luôn kiêu ngạo như cô ta mà nói, giống như là khuất nhục không xua đi được, cô ta không để ý mặt mũi, dùng hết thủ đoạn và thủ đoạn, người đàn ông của cô ta lại không phản ứng chút nào dưới sự trêu đùa của cô ta...
Cô ta càng như vậy, Hà Dĩ Kiệt lại giống như càng áy náy, hắn đau lòng ôm chặt cô ta vào trong lòng, ngữ điệu đều loạn cả lên: “Phương Phương, em cho tôi chút thời gian, mấy ngày nữa thì tốt rồi. Hiện tại không biết tôi bị làm sao vậy, em vừa đụng vào tôi, tôi liền nhớ lại những lời tuyệt tình em đã nói, tôi nghĩ tới lời em nói, tôi liền, tôi liền...”
Đỗ Phương Phương cả kinh, tránh ra từ trong ngực của hắn, cô ta có chút không dám tin tưởng nhìn lại hắn: “Dĩ Kiệt... anh nói... nguyên nhân là bởi vì em?”