Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 685 :
Ngày đăng: 14:31 19/04/20
Editor: May
“Vậy nghĩ biện pháp đưa ông ấy ra nước ngoài là được rồi...” Đỗ Phương Phương nhẹ nhàng cọ cọ ở trong ngực hắn, tìm một tư thế dễ chịu: “Nghĩ đến, cũng không phải là không có biện pháp, chờ qua một thời gian, chậm rãi đưa ông ấy ra nước ngoài đi...”
“Phương Phương...” Hà Dĩ Kiệt ôm chặt lấy cô ta hơn: “Em thật tốt... Em như vậy, sao tôi có thể buông em xuống đây?”
“Vậy thì đừng rời khỏi em, cả đời đều ở cùng một chỗ với em...” Đỗ Phương Phương mềm lòng đến nhỏ ra nước, chỉ có ở trước mặt của hắn, cô ta mới có thể cảm giác được chính mình vẫn là một người phụ nữ, còn có thể mềm mại động lòng vì một người đàn ông.
“Tôi cũng muốn, chỉ là hiện tại tôi như vậy... tôi thật vô dụng...” Tiếng nói trầm thấp của Hà Dĩ Kiệt liền rơi xuống, Đỗ Phương Phương nghe đau lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, trấn an từng chút một: “Dĩ Kiệt, không có chuyện gì, không có chuyện gì, em chỉ muốn anh, chỉ một mình anh... Cái khác em đều không quan tâm...”
“Thế nhưng đây không công bằng với em, em còn trẻ như vậy...”
Thân thể vốn đã không tốt, Đỗ Phương Phương đánh cô mấy roi kia, lại khiến cho trạng thái thân thể cô xuống thêm một bậc, cố ý lưu lại Nhất Nặc. Lúc sinh con bé, chính mình cũng cảm giác được thân thể đã kém đến mức không thể tệ hơn nữa, giống như là một gốc cây thoạt nhìn giống như thực vật còn sức sống, kỳ thực đã giống như bị sâu mọt vét sạch bên trong, vừa mới ngã bệnh, thế tới liền rất hung hăng, ngược lại sau khi sốt cao, người đã gầy thêm một vòng, cuối cùng vẫn là đưa cô đi bệnh viện dưới sự yêu cầu khăng khăng của Trường Sinh.
Trường Sinh là công nhân tạm thời ở siêu thị, tiền lương một tháng chỉ có một nghìn hai trăm đồng, Tương Tư cũng còn chưa có chuyển sang chính thức, không thể đi làm, tiền lương liền ngừng. Mới có chút tiền để dành ít đến đáng thương, chống đỡ ở trong bệnh viện còn chưa tới hai ngày liền tiêu hết, Tương Tư sốt đỏ mặt đòi ra khỏi viện, cô biết tình trạng thân thể của mình, cô không thể vì mình mà liên lụy tới Nặc Nặc, con bé nhỏ như vậy, cô không muốn để bé chịu một chút khổ sở nào, nhưng Trường Sinh lại cố chấp không chịu, kiên trì để thím Phúc chăm sóc Tương Tư ở trong bệnh viện, cậu ta liền bắt đầu ra ngoài tìm việc làm, chỉ là cậu ta một không có bằng cấp, hai không có năng lực quá mạnh mẽ, ba không có bối cảnh, bốn không có khí lực, vòng vo hai ngày chống đỡ dưới ánh mặt trời chói chang, vẫn không thu hoạch được gì. Sau khi thiếu niên tâm cao khí ngạo này do dự liên tục, cố chấp hỏi một chút tin tức có liên quan đến những chuyện Tương Tư đã trải qua, những chuyện có liên quan đến người đàn ông đêm hôm đó từ trong miệng thìm Phúc.
Khi cậu ta xuất hiện ở trong phòng làm việc của Hà Dĩ Kiệt, không chỉ có thư ký Triệu sợ ngây người, Hà Dĩ Kiệt cũng giật nảy mình. Chàng trai trẻ tuổi này, hình như không biết sợ hãi là cái gì, cũng không biết cái gọi là thu liễm lại một chút khi ở trước mặt của “Quan lớn quyền quý”, cậu ta cứ như vậy nói lên tên của Hà Dĩ Kiệt, hô to một đường lớn để tìm được phòng làm việc của hắn.
Sau khi Hà Dĩ Kiệt lấy xe, Trường Sinh gặp phải chút phiền toái nhỏ, liền đụng đầu ba lần mới thành công nhét vào chiếc xe con thấp hơn cậu ta, dù là như thế, cậu ta lại vẫn không có một chút xấu hổ, bình tĩnh giải thích một câu: “Chưa từng ngồi xe, ngượng ngùng, để cho các người chê cười.”
Hà Dĩ Kiệt không khỏi liếc mắt nhìn chàng trai này nhiều thêm một cái, cậu ta không có xấu hổ của một người thiếu niên, cũng không có bởi vì nghèo khó kia mà sinh ra tự ti, lúc đối mặt với Hà Dĩ Kiệt, càng không có bởi vì hắn là một “quan lớn” mà tự ti mặc cảm, cậu ta nên thế nào thì liền thế đó, gọn gàng dứt khoát trực tiếp nói mình ngượng ngừng!
Chỉ là hắn không có tâm tư để nghiên cứu rốt cuộc người thiếu niên này còn có chỗ nào thần bí, sau khi trong đầu hiện lên một chút kỳ lạ, tiếng lòng hắn liền treo ngược lên. Trường Sinh nói thật sự không rõ ràng, hắn không biết rốt cuộc bệnh Tương Tư nặng đến mức nào, lại có thể khiến cho một thiếu niên kiêu ngạo sẽ đến tìm hắn ra mặt giúp đỡ, khí lạnh bên trong buồng xe, khiến trên lưng của hắn lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh.