Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 701 :

Ngày đăng: 14:31 19/04/20


“Hà Dĩ Kiệt, bây giờ anh hãy cút đi cho tôi, anh cút đi...” Tương Tư vài bước vọt tới cạnh cửa, thoáng cái, kéo cửa ra, cô chỉ ra ngoài cửa hô to: “Anh đi đi, tôi không muốn còn phải nhìn thấy anh nữa, anh, anh thật sự đã làm cho tôi phải chán ghét anh rồi!”



Anh ngược lại có chút ngây ngẩn cả người! Vốn dĩ anh chỉ tạm thời nảy sinh lòng tham lừa gạt cô để cô mở cửa ra mà thôi, nên mới nói anh mang thư cho cô? Nhưng bây giờ nhìn cảnh tượng này xem ra anh thật sự đã đoán trúng rồi, Tư Tư và Cận Trường Sinh, hai người bọn họ sớm đã nảy sinh tình cảm với nhau rồi.



“Em không thể sống cùng với cậu ta chung một chỗ!” Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt như đông cứng lại. Con người vừa mới nói những lời cầu khẩn kia dường như đột nhiên đã biến mất tăm. Anh bước từng bước tới gần, bàn tay giữ chặt lấy vai của cô: “Em không thể sống cùng với Cận Trường Sinh được!”



Tương Tư trở tay gạt tay của anh xuống, “Anh không có tư cách gì để quản lý những chuyện của tôi.”



“Tư Tư... Cậu ta tuổi còn rất trẻ, hai người... không được...” Hà Dĩ Kiệt nặng nề thở dài một hơi, vừa giữ chặt lấy hai vai của cô: “Tư Tư, anh sẽ không làm hại em...”



“Nhưng mà tôi đã từng bị anh làm hại đến thê thảm rồi. Hà Dĩ Kiệt! Hiện tại mời anh hãy rời khỏi đây, anh hãy đi đi!” Tương Tư không muốn nhìn thấy anh nữa, xoay người đi thẳng vào trong phòng tắm, đóng cửa lại “rầm” một tiếng.



702



Hà Dĩ Kiệt đứng ở nơi đó hồi lâu không thể nhúc nhích. Sắc trời xám như chì, mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, trong lòng của anh giờ đây tựa như một mảnh đất trống trải, hoang vu. Trong căn phòng này khắp nơi đều có dấu vết của cô, cô có chút hơi lười biếng, căn phòng sáng sớm nay đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ đã bị cô làm cho trở nên lộn xộn. Mấy cái váy đều bị cô ném bừa ở trên giường, thậm chí Hà Dĩ Kiệt còn có thể hình dung được cảnh tượng buổi sáng cô có bộ dạng đầy bất mãn thế nào khi trù tính chọn lựa quần áo để mặc.
Trong lúc ngủ mơ cô có chút nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn hơi mấp máy, tựa như khẽ thì thầm gọi lên một tiếng - Dĩ Kiệt.



Hà Dĩ Kiệt cảm thấy nơi trái tim của mình như rung lên, anh nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: “Tư Tư, ngoan ngoãn ngủ đi, lúc này em đang nằm mơ...”



Anh không dám đánh thức cô, nếu như cô tỉnh lại, cái ôm này ngay lập tức sẽ trở thành xa xỉ.



Khi cô nằm ở trong ngực của anh, người hơi giật giật một chút, sau đó vừa nặng nề chìm vào trong giấc ngủ, ngủ thiếp đi. Hà Dĩ Kiệt đẩy cửa phòng ngủ ra, đi thẳng đến bên giường, kéo chiếc chăn mỏng ra đặt cô nằm ở trên giường. Anh hơi lưỡng lự một lát, sau đó nhẹ nhàng tháo những móc cài quần áo bên trong của cô ra. Tương Tư ghét nhất mặc quần áo, nhất là mặc nội y nằm ở trên giường ngủ. Trước kia, cho dù chỉ là giấc ngủ trưa chốc lát, cô cũng đều muốn cởi sạch trống trơn, lúc đó cô giống như một con mèo nhỏ cực kỳ lười biếng khoanh tròn lại, tìm một tư thế thoải mái nhất, sau đó rất nhanh đã ngủ thiếp đi.



Anh càng nghĩ, nụ cười càng trở nên ấm áp vài phần, ngón tay nhẹ nhàng vây quanh sau lưng cô. Đang lúc anh muốn tháo bỏ cho cô cái khóa móc của chiếc áo ngực, đột nhiên cô lại mở mắt ra, một đôi mắt xinh đẹp cứ nhìn anh như thế, cũng không hề chớp mắt một cái.



Đột nhiên cô lại mở mắt ra, một đôi xinh đẹp cứ nhìn anh như thế, cũng không hề chớp mắt một cái.



Hàng lông mi của cô thật dài, thật dày, đôi đồng tử trắng đen rõ ràng, mang theo một chút nhập nhèm vì ngái ngủ, nhưng lại có chút mơ màng lười biếng, nhìn rất đáng yêu. Trái tim của anh trong nháy mắt liền mềm nhũn thành một vũng nước.