Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 711 :
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
Mưa đã gần như tạnh hẳn, chỉ còn những giọt nước đọng trên mái hiên, ngọn cây, lá sen, dưới mái cong của góc đình, hoặc là một chút ẩm ướt giữa các đám mây thỉnh thoảng lại rào rào một tiếng, tí tách rơi xuống. Đêm càng khuya càng dần dần trở nên yên tĩnh hơn.
Sáng sớm tỉnh giấc, vậy mà lại là một ngày nắng, ánh mặt trời sáng chói mắt bức người. Tương Tư mở mắt ra, bên người đã là một khoảng trống không, trái tim của cô như thắt lại, cô vọt ngồi dậy, nhưng rồi cũng dần dần ổn định lại bản thân.
Cần phải kết thúc thì cũng nên kết thúc, như vậy cũng rất tốt. Cô không thích cái giờ khắc cáo biệt này, càng không nói đến khả năng giây phút từ biệt kia chính là cả đời.
Đêm qua quả là một giấc mộng dài, đột nhiên làm cho trái tim người ta trở nên mềm mại, dễ sinh ra rất nhiều điều liên quan, kéo dài mãi về sau. Như vậy cũng tốt, nếu như sau này cô còn muốn bắt đầu một cuộc sống mới, thì từ nay về sau trong lòng cô phải luôn luôn tiếp tục oán hận lẫn không cam lòng với anh, giống như ngày trước vậy. Cái tên của anh chính là một lời nguyền rủa, nhớ tới anh, cô chỉ thấy đau đến tê tâm liệt phế, nhưng từ nay về sau, người phải đau đớn sẽ không phải là cô.
Cô muốn dùng sự dịu dàng cùng tình cảm sâu nặng để thiết kế cho anh một nhà tù mà anh không thể phá vỡ nổi, cô muốn khóa lại lòng của anh, mặc dù giờ phút này cô cũng không rõ, vì sao mà cô nhất định phải như vậy.
Tương Tư ôm đầu gối ngồi một mình ở trong phòng thêm chốc lát, sau đó đi rửa mặt. Cô thay đổi quần áo sau đó xuống dưới lầu, đã nhìn thấy anh chỉnh trang đứng chờ ở dưới lầu.
Trong lúc nhất thời cô hơi sửng sốt một chút, đứng sững ở nơi đó không hề động đậy.
"Đúng vậy, anh đang nói những điều mê sảng đâu đâu." Hà Dĩ Kiệt cười cười lộ vẻ sầu thảm. Anh xoay người nhặt cặp công văn lên, nhìn lại cô một cái. Ánh mắt kia làm cho cô không dám nhìn thẳng vào anh, quay mặt đi. Hà Dĩ Kiệt hơi nhếch môi, mơ hồ nghe thấy tiếng của thư ký Triệu ở ngoài cửa lo lắng nhắc nhở. Rốt cuộc anh vẫn phải xoay người sang chỗ khác, từ phòng khách đi ra ngoài, khoảng cách rất ngắn, chỉ mất vài giây đồng hồ, anh đã biến mất ngay ở trước mắt của cô. Từ nãy Tương Tư vẫn một mực giữ vững khẩu khí kia, lúc này đột nhiên cô thả lỏng ra một chút, cả người tựa như bị rút sống lưng, thoáng cái cô ngồi phịch xuống trên mặt đất.
Cả ngày hôm nay, cô một mực chỉ ngồi ở trên ban công, cơm trưa cũng không sao nuốt nổi, bữa tối càng thêm không có khẩu vị. Bác sĩ đến thăm bệnh cho cô, cô cũng không gặp, mãi đến khi đêm xuống, bỗng nhiên cô lại bắt đầu sốt trở lại, nhưng cô đã đuổi hết toàn bộ người hầu y tá ra ngoài từ lâu. Trong tầng lầu này chỉ có một mình cô. Tương Tư nằm ngơ ngản ở trên ghế nằm, sắc trời lúc này đã đen kịt, lưa thưa mấy ngôi sao nhỏ. Cả một khu vườn to như vậy, nhưng sự cô độc lại tràn đầy trời đất. Tương Tư không muốn động đậy, cũng lười dậy để trở về phòng, nên cứ nằm ở nơi đó, ánh mắt cô không biết đang nhìn về hướng nào, đầu đau muốn nứt ra. Trên người cô cứ lúc nóng lúc lạnh, cô áp mặt vào trên mặt ghế lạnh buốt mới cảm thấy trong người dễ chịu một chút. Rốt cuộc cô cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, sẽ không có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...
Rốt cuộc cô cũng phải gắng gượng ngồi dậy, dự định trở về phòng để uống thuốc. Thân thể là của mình, từ nay về sau, sẽ không có người nào quan tâm đến nó ngoài chính bản thân mình ra...
Run run rẩy rẩy mãi cô mới đứng lên được, lại cảm thấy người bị mất thăng bằng một lúc. Cô gắng gượng bám lấy lan can để đứng cho vững, bỗng nhiên cô nhìn thấy từ rất xa có vầng sáng đang chiếu rọi...
Vầng sáng này chiếu xuống phía dưới mặt đất, nhưng như ẩn như hiện trong hơi nước. Hóa ra chẳng biết từ lúc nào trời đã đổ mưa tí tách.
Mới đầu cô còn cho rằng mình hoa mắt, nhưng đột nhiên, ánh mắt của cô chợt sáng lên. Ở nơi cách lối đi vào trong vườn hoa không xa, cô nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi được lái vào trong vườn. Từ xa rồi đến gần, đèn pha xe sáng trắng như tuyết, mơ hồ nhìn kỹ thêm một chút, chiếc xe ô tô này đúng là chiếc xe mà Hà Dĩ Kiệt trước kia vẫn thường dùng. Tương Tư có cảm giác tất cả phiền muộn vừa rồi của mình như đã được quét sạch. Lúc này những niềm vui sướng nho nhỏ, lộn xộn kia đột nhiên liền bộc phát ra gần như cùng một lúc. Chia tay chỉ mới vẻn vẹn gần một ngày mà cá cảm giác thấy dài lê thê, buồn chán không sao chịu nổi. Cô kích động xoay người đã nghĩ định đi xuống lầu, xe cũng đã dừng lại dưới căn lầu cô đang ở. Sau đó, một người phụ nữ đẩy cửa xe ra, xuất hiện ở trước mắt của cô.