Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 714 :
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
Đỗ Phương Phương ngồi tựa ở trên ghế sa lon, từng câu từng chữ nói ra nhất mực cực kỳ lạnh lẽo. Đột nhiên bàn tay cô ta vỗ một cái vào mặt bàn trà bằng thủy tinh ở trước mặt, nhưng lại tinh quái để rơi khẩu súng ngắn đen nhánh lên trên mặt bàn một cách khéo léo. Mi tâm của Tương Tư giật lên một cái, trong lòng dần dần trở nên nặng trĩu. Cô đã được chứng kiến con người của Đỗ Phương Phương này, hiểu rõ những thủ đoạn của cô ta, cũng biết chắc bối cảnh gia đình của cô ta rất lợi hại, với tình cảnh hiện giờ, cô cũng biết rõ ngày hôm nay mình không thoát nổi.
Cô không hề sợ hãi, cô không sợ cái chết, cũng không sợ Đỗ Phương Phương dùng đòn hiểm để làm nhục cô. Cô chỉ nhớ Nặc Nặc, cô muốn trở về thăm con gái, ôm con gái vào lòng một lần nữa. Con gái bảo bối của cô còn nhỏ quá, chỉ mới được mười một tháng, còn chưa biết đi, còn chưa biết mở miệng gọi mẹ... cô còn muốn dặn dò lại thím Phúc và Trường Sinh, muốn nói với bọn họ nhất định phải chú ý chăm sóc cho Nặc Nặc cho đến khi con gái cô lớn lên, cho dù có chết, cô cũng muốn được trở về nhà để liếc mắt nhìn lại con gái một lần nữa, rồi có chết cô cũng cam tâm!
"Là lỗi của tôi." Tương Tư sắc mặt trắng bệch như tuyết, đột nhiên mở miệng nói. Cô gắt gao nghiến chặt hàm răng lại, sau đó cứ thế chậm rãi quỳ xuống ở trước mặt Đỗ Phương Phương.
Hành động đột ngột của cô ngược lại đã dọa Đỗ Phương Phương, làm cô ta giật nảy mình. Đỗ Phương Phương tính tình ngay thẳng lỗ mãng, cô không nói Tương Tư phải quỳ xuống, chỉ có lần trước cô đã cho Tương Tư một cái tát gần như sắp hộc máu. Giờ phút này nhìn thấy hành động của Văn Tương Tư như vậy, tự nhiên Đỗ Phương Phương cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí cô còn có chút không biết phải làm sao..
"Cô làm cái gì vậy!" Thoáng cái Đỗ Phương Phương đứng bật lên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc lẫn hồ nghi, không hiểu ra làm sao: "Văn Tương Tư, cô chỉ có một chiêu trò này thôi sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có quỳ chết ở chỗ này cũng vô ích thôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Đầu tiên Đỗ Phương Phương thấy sững sờ, nhưng sau đó liền chuyển sang cất tiếng cười lạnh lạnh lùng, nói: "Văn Tương Tư, cô không hề ngốc nghếch chút nào, nhưng cô cũng không nên coi Đỗ Phương Phương tôi đây là một con ngốc đâu! Tôi thả cho cô đi về nhà sao? Thả hổ về núi sao? Sau đó cô đến trước mặt Dĩ Kiệt để khóc lóc kể lể một hồi chứ? Tiếp đó còn muốn anh ấy che chở cô hả? Văn Tương Tư, tôi thừa nhận cô là người có năng lực, tôi thừa nhận ở trong lòng của Dĩ Kiệt cô có một địa vị xa xỉ. Nhưng tôi nói cho cho cô biết, mặc dù lúc này, ngay bây giờ dù tôi có nổ súng bắn chết cô, Hà Dĩ Kiệt, anh ấy cũng không dám làm gì với tôi đâu!"
Cô ta nói vẻ nghiêm nghị, tiếng nói hơi trầm xuống. Lúc này chỉ nghe thấy tiếng gió táp mưa sa đang tuôn rơi ào ạt. Gió đã ngừng thổi, những trời lại mưa lớn hơn. Tấm rèm treo trên cửa sổ sát đất trong phòng khách bị mưa hắt nước ướt một nửa, màu sẫm lại, vệt ướt lan ra thành một loại hoa văn lộn xộn, dán chặt vào nửa trên cánh cửa sổ thủy tinh không hề nhúc nhích.
Lúc này đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, giống như một người đang nói thao thao bất tuyệt thình lình bị bóp chặt cổ lại, tắt tiếng nói.
Tương Tư ngước mắt nhìn sang Phương Phương. Người phụ nữ đầy kiêu ngạo này, những lời cô ta nói, những việc cô ta làm, nghe đều thấy có vẻ cao cao tại thượng, không gì là không làm được. Tương Tư nhìn thấy tất cả vẻ tự đắc của Phương Phương, nhưng kì thực người đáng thương nhất lại chính là cô ta. Lại nói tiếp, cô Văn Tương Tư, cũng thực sự là người có lỗi với cô ta, Cho dù lần trước Đỗ Phương Phương đã đánh cô gần chết, nhưng ở trong mắt thế gian, cô vẫn là người thứ ba thấp hèn đáng đánh!