Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 721 :
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
Vừa rồi hình như thím Phúc đã nói, tên của bé là Nhất Nặc...
Hà Dĩ Kiệt cảm giác cuống họng của mình như bị vật gì đó chẹn ngang qua. Anh nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhất Nặc, không tài nào dịch chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Thật lâu sau, anh mới dùng hết khả năng để cho giọng nói của mình trở nên mềm mại, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Nặc Nặc?”
Nhất Nặc khóc đến thành bị nấc, đôi mắt to ngập nước nhìn sang anh một cái lại lập tức vừa quay mặt qua chỗ khác, rướn người lên, miệng mếu máo, ngửa mặt lên khóc nức nở. Cô bé khóc đến nỗi trên đầu đổ đầy mồ hôi, lớp tóc mềm mại ngang trán rủ ở trên lông mày cũng ướt đẫm. Hà Dĩ Kiệt trong lòng đau như cắt, không sao chịu nổi, nhưng lại không biết phải dỗ bé thế nào. Anh cũng muốn lau nước mắt cho con gái, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỏng manh như lớp vỏ trứng gà kia lại không dám lấy tay để lau.
Anh luống cuống đến độ như muốn xoay vòng quanh, cuối cùng đành phải xoay người định ôm Nặc Nặc lên. Nhưng Nặc Nặc lại không muốn cho anh ôm, thân thể nhỏ bé cứ trườn xuống, nhất định không chịu. Anh sợ túm chặt lấy cánh tay của cô bé sẽ làm bé đau, đành phải buông lỏng ra. Nặc Nặc bị anh thả lỏng tay, ngã đánh phịch một cái xuống đất, lặng đi một chút lại tủi thân giơ nắm tay bé nhỏ lên khóc oa oa lớn hơn nữa...
Hà Dĩ Kiệt vừa hối hận lại vừa đau lòng, dứt khoát quỳ xuống, nhẹ nhàng cầm hai cái nắm tay nhỏ của con gái, vắt hết óc, kiên nhẫn dỗ dành: “Nặc Nặc đừng khóc, Nặc Nặc ngoan, Nặc Nặc đừng khóc nhé, còn khóc con sói xám lớn tới đấy, Éc... Đừng sợ, đừng sợ, mau nấp vào trong ngực ba ba...”
Thân thể Nặc Nặc uốn éo, hai bàn tay nhỏ bé giãy ra, bàn tay nhỏ mập mạp thoáng cái đánh vào trên mặt Hà Dĩ Kiệt. Bé con tức giận cau chặt lông mày, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo đi, vừa khóc vừa chạy ra bên ngoài: “Người xấu...”
Hà Dĩ Kiệt vội vàng đứng dậy đuổi theo bé, cầm hai cổ tay nhỏ bé như hai chiếc ngó sen kéo vào trong ngực mình: “Nặc Nặc ngoan, Nặc Nặc nghe lời ba ba nói...”
Nặc Nặc nghe thấy ba chữ phía sau đi tìm mẹ, lập tức dùng sức gật gật đầu mím chặt cái miệng nhỏ nhắn lại, còn giơ bàn tay nhỏ bé mập mạp lên bịt chặt trên miệng mình, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn xoe, linh lợi đáng yêu.
Hà Dĩ Kiệt nhìn con gái như vậy, trái tim anh như tan chảy ra, không kiềm chế nổi lại ghé xuống hôn trên mặt con gái mấy cái. Nặc Nặc bị anh hôn lông mày nhíu lại thành hai đường thẳng tựa như là hai con sâu nhỏ xếp ngược lại thành hình chữ bát (八), nhìn rất đáng yêu. Khóe môi của Hà Dĩ Kiệt nhếch lên, thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng chợt nghe thấy tiếng nói của Đỗ Phương Phương và thư ký Triệu, anh vội vàng dựng thẳng ngón trỏ lên, hạ thấp giọng xuống: “Suỵt... Không được nói gì nhé!”
Nặc Nặc cảm thấy bộ dạng lúc này của anh rất thú vị, cô bé cũng dựng thẳng ngón tay trắng trẻo xinh xinh của mình lến đặt ở bên miệng, bắt chước bộ dáng của anh nhẹ nhàng: “Suỵt... Không nói gì hết.”
Hà Dĩ Kiệt nhìn con gái khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ôm sát cô bé vào trong lòng, thì thào nói khen ngợi con gái: “Nặc Nặc thật thông minh...”
Dương như Nặc Nặc cũng cảm thấy không khí có chút căng thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cứ vùi vào trong cổ của anh. Bàn tay nhỏ bé cũng vòng lên ôm lấy cổ của anh, tư thế tin cậy, nhẹ nhàng khe khẽ hít thở, khiến cho trái tim Hà Dĩ Kiệt mềm nhũn. Anh ôm chặt con gái, cằm tì lên trên mái tóc của cô bé, lặng lẽ thì thầm gọi tên con: Nặc Nặc, ba ba sẽ không bao giờ để cho con phải chịu một chút uát ức, nhất định không bao giờ.
“Ra khỏi văn phòng rồi sao? Tại sao lại không nói với tôi một tiếng nhỉ?” Đỗ Phương Phương nghi ngờ nhìn quanh văn phòng đã trống rỗng, giày cao gót gõ trên sàn nhà vang lên tiếng cốc cốc. Thư ký Triệu vội vàng theo vào cùng cẩn thận trả lời: “Cũng đã đi cách đây được khoảng nửa giờ rồi ạ, bộ trưởng tạm thời có việc gấp phải đi ra ngoài, nên có thể còn chưa kịp thông báo với ngài thôi ạ.”