Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 732 :

Ngày đăng: 14:32 19/04/20


Xiết chặt hai đấm nắm thật chặt rồi lại buông ra, anh cố khắc chế cảm xúc, trở lại vẻ mặt như bình thường, xoay người đi xuống lầu..



Đỗ Phương Phương nhìn thấy bộ dạng của anh như đang chuẩn bị đi ra ngoài, trong lòng không khỏi có chút không vui: "Dĩ Kiệt, anh vừa về, lại muốn đi ra ngoài rồi sao."



Hà Dĩ Kiệt liền xoay người lại chậm rãi liếc nhìn cô một cái: "Ừ, ở thành phố C bên kia có chút chuyện đã xảy ra, anh đã bảo thư ký Triệu đi dò xét điều tra rồi."



Anh nói xong, đặc biệt quan sát nét mặt của cô, quả nhiên anh nhìn thấy có biểu cảm đầy mâu thuẫn, tròng mắt của Phương Phương cứ xoay quanh. Trong lòng Đỗ Phương Phương thấy bồn chồn không yên, cô vừa tức giận chuyện Hà Dĩ Kiệt vẫn còn tình cảm sâu nặng với Văn Tương Tư, nhưng đồng thời lại vô cùng sợ hãi, cô sợ anh phát hiện ra chuyện cô đã động tay chân ở sau lưng anh. Dựa vào tính tình của anh, Đỗ Phương Phương dám khẳng định anh sẽ không bỏ qua, cô không thể để cho trái tim của anh lại rời xa cô được.



"A, vậy sao! Thôi cũng được. Buổi tối anh có trở về không?"



Hà Dĩ Kiệt liếc xéo cô một cái: "Không trở lại đâu."



Trong lòng Đỗ Phương Phương đầy sự oán giận, nhưng cũng đành chỉ biết cười rộng lượng: "Vâng, vậy em sẽ không chờ anh nữa."



Hà Dĩ Kiệt cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt thật sâu, nhưng đến cuối cùng anh cũng không hề lên tiếng, xoay người đi thẳng ra ngoài, lên xe đi.




Thư ký Triệu nghe thấy anh nói như vậy, không biết phải biện bạch thế nào, cũng không xác định nổi cảm xúc trong lòng hiện giờ ra sao nữa. Thực thà mà nói, Hà Dĩ Kiệt đối xử với anh không phải là không tốt, nhưng anh còn có thể có biện pháp gì khác đây? Một người là thủ trưởng, một người là phu nhân thủ trưởng, cả hai người này anh đều không thể để đắc tội được.



"Ý tốt của ngài tôi rất cảm kích, nhưng tôi nghĩ muốn lần này ra ngoài để rèn luyện một phen, cũng muốn tạo được một chút thành tích tốt, cũng muốn làm cho ngài được vẻ vang, vì dù sao tôi cũng đã từng là cấp dưới của ngài.".



Hà Dĩ Kiệt xoay người lại, anh cười mà lại giống như không cười nhìn thư ký Triệu nói: "Cậu không cần phải nói nữa, hiện giờ cậu là phụ tá đắc lực của tôi, tôi sẽ không để cậu đi ra nước ngoài đâu. Cậu đi ra ngoài trước đi. À, đúng rồi, cậu hãy tìm cho tôi một bảo mẫu đáng tin cậy, có thể ở cùng với Nặc Nặc, dù sao hàng ngày cũng vẫn cần phải có người lo lắng những công việc cơm nước giặt giũ."



Thư ký Triệu ngẩn ngơ một hồi, thấy Hà Dĩ Kiệt đối xử với mình vẫn một bộ dạng tin cậy như cũ, trong lòng cảm thấy bớt lo, không thể làm gì khác hơn là đành phải gắng gượng tự an ủi bản thân, nhận lệnh đi ra ngoài.



Hà Dĩ Kiệt nhìn thư ký Triệu đóng cửa lại, anh khẽ vươn tay cầm chiếc bút máy ở trên bàn dùng sức đập mạnh xuống trên mặt bàn, cây bút viết màu đen kia liền gãy thành hai đoạn.



Sắc mặt anh u ám, gần như sắp chảy ra nước, môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng lạnh lẽo, nhưng cơ thịt bên khóe miệng lại đang co rút lại giật giật, hiển nhiên là anh đang rất tức giận nóng nảy.



Anh đã không thể nhịn nổi đám người này nữa rồi. Một trợ lý đắc lực của anh giờ cũng đã biến thành sói mắt trắng rồi (ý nói người ăn ở hai lòng). Đỗ Phương Phương, tôi thật sự đã xem thường cô rồi. Hóa ra tất cả những người bên cạnh tôi đều sợ cô, đều cảm thấy tôi đã bám vào nhà họ Đỗ cao sang, cho nên tôi sẽ phải sợ người nhà họ Đỗ của cô. Bởi vậy cho dù tôi là người lãnh đạo trực tiếp thì bây giờ cũng không thèm để mắt nữa rồi. Tốt lắm, thật sự rất tốt!