Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 734 :
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
"Đứa con gái!" Đỗ Phương Phương thoáng sửng sốt, một hồi lâu sau cô mới phản ứng lại được, cô tức giận tới mức toàn thân đều run rẩy, lông mày dựng ngược, trong mắt tràn ngập tức giận, một bước nhảy vọt tới trước mặt thư ký Triệu, vung ra một cái tát, nghiến răng nghiến lợi quát to: "Tại sao đến bây giờ cậu mới nói cho tôi biết? Đứa bé nào vậy? Văn Tương Tư có con sao? Đồ tiện nhân Văn Tương Tư kia đã mang thai con của Dĩ Kiệt ư? Tại sao tôi lại không biết?"
Thư ký Triệu bị Phương Phương tặng cho một cái bạt tai đến nổ đom đóm mắt, phải nỗ lực lắm anh mới có thể đứng vững được. Trong bụng anh tràn đầy uất ức nhưng vẫn phải mở miệng nói: "Phu nhân, thật sự phu nhân đã trách oan tôi rồi. Tôi cũng mới được biết sự tồn tại của đứa nhỏ này. Hơn nữa, tôi cũng không biết đó có phải là đứa trẻ của bộ trưởng Hà hay không. Nhưng mà đứa bé thực sự rất giống Văn Tương Tư, nhìn đáng yêu vô cùng, như được đổ ra cùng một khuôn mẫu vậy!"
Đỗ Phương Phương hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vung ra một bạt tai nữa: "Cậu câm miệng lại cho tôi!"
Thư ký Triệu đã hứng trúng hai cái bạt tai, dù như thế nào cũng có chút tức giận: "Phu nhân, phu nhân hỏi thì tôi trả lời, hiện tại lại muốn tôi câm miệng, rốt cuộc phu nhân muốn như thế nào?"
Đỗ Phương Phương muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng lại cảm thấy có một cơn nóng giận vô cớ cứ cuộn lên trong bụng, chỉ muốn vọt thẳng ra bên ngoài. Cô ta không ngừng đi đi lại lại lượn quanh vài vòng, rồi sau đó quay lại chạy vội tới trước mặt thư ký Triệu, thoáng cái tóm cổ áo anh xách lên, vẻ mặt giận dữ chất vấn: "Hiện giờ đứa bé kia đang ở chỗ nào?”
Thư ký Triệu đã nói ra chuyện của Nặc Nặc, thì chuyện Hà Dĩ Kiệt đã giấu Nặc Nặc ở chỗ nào, cũng không còn là điều quan trọng nữa. Nói một nửa cũng là nói, nói toàn bộ cũng là nói, cho dù thế nào cũng chỉ có một kết quả duy nhất. Anh nghiến răng cắn môi một lúc rồi nói "Đang ở tại một căn phòng trọ mà bộ trưởng Hà đã thuê.".
****
Bây giờ buổi tối Hà Dĩ Kiệt không trở về nhà nữa mà anh ở cùng chỗ với Nặc Nặc. Sáng sớm đúng giờ anh ra khỏi cửa đi làm, sau đó giữa trưa nếu không có những buổi xã giao thì bình thường anh đều trở về nhà để ăn cơm cùng Nặc Nặc. Sau đó anh lại dỗ dành cho con gái ngủ trưa, buổi chiều lúc tan việc nếu không có chuyện gì quan trọng, thì việc đầu tiên là trở về nhà ở bên con gái. Bởi vậy, lần đầu tiên Đỗ Phương Phương nhìn thấy Nặc Nặc là vào lúc chín giờ sáng.
Sau khi Hà Dĩ Kiệt đi làm, cô bảo mẫu nhỏ và Nặc Nặc ngồi ở trên sàn nhà nơi phòng khách cùng chơi xếp gỗ. Phương Phương đã tự tìm được một bảo mẫu mới, sau đó liền dẫn tới, sau khi gõ cửa hai người đứng chờ ở nơi đó ngắm nghía một hồi lâu.
Không thể phủ nhận, Nặc Nặc là một bé gái rất xinh đẹp. Quan trọng hơn là, đứa trẻ này lại giống Văn Tương Tư như đúc.
Người bình thường nhìn thấy một bé gái đáng yêu như vậy sẽ không khỏi thấy mềm lòng. Cô cũng vậy, nhưng sự mềm lòng chỉ thoáng qua được trong giây lát liền tan thành mây khói. Khi thấy gương mặt của đứa trẻ giống Văn Tương Tư như đúc, thì ngoài cảm xúc chán ghét ra cô vẫn chỉ thấy có sự chán ghét mà thôi.