Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 766 :
Ngày đăng: 14:32 19/04/20
Tôi cũng đã tự thấy được rằng tôi không xứng với cô ấy, cũng sẽ không trở lại để chiếm đoạt cô ấy. Nhưng có trách thì hãy trách bản thân cô trước, cô không nên tự động diễn cái trò kia ở trước mặt của tôi như vậy mới phải! Cô muốn chứng minh điều gì đây? Chứng minh rằng tôi quan tâm cô còn hơn cả cô ấy sao? Tôi nói cho cô biết...”
Anh đột nhiên đứng lên, cứ như vậy bước từng bước một đi đến trước mặt của Phương Phương, anh dáng người cao thẳng, cân đối, đẹp như ngọc, dưới ánh đèn rực rỡ sáng chói, nhìn anh giống như tiên giáng trần vậy. Anh chậm rãi bước đến đứng gần bên cạnh cô. Đột nhiên Đỗ Phương Phương cảm thấy cơ thể mình như bị thít chặt lại không ngừng, cô đổ sập xuống ở trên ghế sa lon, người mềm nhũn, nghẹn ngào khóc rống lên...
Hà Dĩ Kiệt vẫn không hề nhúc nhích chút nào, anh khẽ vươn tay ra nắm lấy cổ áo của Phương Phương, từng chút từng chút xách cô lên, để cho khoảng cách giữa hai người bắt đầu gần nhau hơn từng chút từng chút một. Đỗ Phương Phương khóc nức nở, trên gương mặt cô nước mũi nước mắt chan chứa, lem nhem. Cho tới giờ phút này, cô mới chịu thừa nhận, cô đã yêu Hà Dĩ Kiệt đến mê muội, yêu một cách mù quáng, cuối cùng tình yêu ấy đã bị phá vỡ tan hoang.
Trước đây, cho dù lòng dạ của anh có ác độc như thế nào, có vô tình như thế nào, trong nội tâm cô vẫn luôn nghĩ giữa, chỉ cần cô cố gắng một chút, bọn họ vẫn còn có cơ hội để quay lại với nhau. Nhưng đến lúc này, đến lúc này cô mới hiểu rõ được đứa con mà bản thân mình vẫn một mực tâm tâm niệm niệm mong chờ kia, lại chậm chạp không chịu đến là bởi vì nguyên nhân chính là do anh, vừa rồi nghe anh nói ra sự thật, rốt cục trái tim của cô như bị rơi xuống hầm băng, tràn đầy tuyệt vọng và rách nát.
Chung quy cũng tại vì cô đã quá vô dụng, cô liều mạng để yêu anh, liều mạng tự biện hộ cho anh để lừa gạt mình, để rồi từ nay về sau, giữa cô và Hà Dĩ Kiệt đã không còn tình yêu nữa mà chỉ có oán hận, chỉ có oán hận liên miên không ngừng.
Người duy nhất mà cô muốn chờ đợi chính là anh, tất cả niềm mơ ước của cuộc đời người đàn bà của cô chính là anh... Nhưng mà, anh đã vội vàng đi qua, hiện giờ cũng không một chút lưu luyến nào đã vội vã muốn đi luôn...
Người phụ nữ kia đã chết, người mà anh yêu chính là người phụ nữ đã chết rồi kia, nhưng cô không ngờ anh lại muốn trở về sống bên cạnh đứa con của bọn họ. Cô là vợ hợp pháp của anh nhưng lại bị anh căm thù đến tận xương tuỷ, cô là vợ hợp pháp của anh, nhưng lại không có tư cách để sinh ra một đứa con, cô là vợ của anh, vậy mà chỉ biết dõi mắt nhìn theo về phía anh đã rời đi đầy bất lực...
Người phụ nữ kia đã chết, nhưng cô ta chết rồi mà vẫn còn có thể có ra tay để níu giữ anh lại như vậy... Cô căm hận, cô hối hận, cô hối hận tại sao lúc trước cô lại không giết chết cô ta sớm hơn một chút, tại sao cô lại không lưu tâm để ý, lại để cho cô ta sinh ra cái đồ con hoang kia!
"Hà Dĩ Kiệt, anh tưởng rằng anh kéo dài mãi đến khi tôi chết hay sao, vậy thì tôi cũng sẽ kéo anh chết theo tôi. Đỗ Phương Phương tôi đây, cho dù đời này có làm một người chết già, tôi cũng sẽ không bao giờ chịu buông tay. Anh đừng nghĩ anh sẽ được quang minh chính đại sống cùng với cô ta ở chung một chỗ. Cho dù anh có chết, anh cũng vẫn là chồng của Đỗ Phương Phương tôi đây! Cho dù anh có xuống tới âm tào địa phủ, anh cũng đừng hòng mơ tưởng sẽ được kết hôn với cô ta, anh đừng có mơ!"