Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 82 : Chuẩn bị kết hôn

Ngày đăng: 14:23 19/04/20


Vậy là cha cô đã chết, mấy năm nay, đối với mọi chuyện của cô anh hoàn toàn không biết một chút gì cả, ngay cả chuyện lớn kia, anh vậy mà cũng không chút mảy may hay biết!



Vẻ mặt của Mạnh phu nhân có chút xấu hổ, bà lặng lẽ lôi kéo ống tay áo của Mạnh lão gia: "Mọi chuyện đã xảy ra một thời gian dài như vậy, ông còn lôi chuyện trước kia ra làm gì? Đúng rồi Thiệu Đình, sao Mạn Quân lại không xuống ăn sáng vậy?"



Mạnh Thiệu Đình dường như không nghe thấy lời nói của Mạnh phu nhân, vẫn trầm mặc như trước, đứng ở nơi đó không nói năng gì, gương mặt vốn tuấn dật, mơ hồ có chút nặng nề không nói nên lời, khóe môi căng thẳng, thân hình cao lớn như bị đóng tại nơi đó, vẫn không nhúc nhích.



Mạnh phu nhân thấy anh như vậy, không khỏi bị dọa giật nảy người, cuống quít thả tờ báo xuống đi đến cạnh anh, "Thiệu Đình, con làm sao vậy?"



"Mẹ, lúc trước khi Phó tiên sinh qua đời, vì sao nhà chúng ta không tới viếng?"



Mạnh Thiệu Đình chậm rãi nói, ngữ điệu bình thản, khi nói xong lời cuối cùng, mơ hồ có chút run rẩy không dễ nhận ra.



Lại nói, anh cực kỳ hâm mộ thái độ làm người của Phó Chính Tắc, hơn nữa ông cũng đã từng là cha vợ, ông cũng không từng có điều gì không phải với anh, ngược lại, luôn luôn đối xử với anh vô cùng tốt, nhưng hiện giờ, hơn bốn năm đã trôi qua, ông đã sớm không còn ở thế gian này, vậy mà anh, người đã từng là con rể này, lại không hề hay biết.



"Con nói lung tung cái gì vậy? Lúc trước khi Phó Chính Tắc qua đời, chỉ trong một đêm nhà họ Phó đã đổ nhào, ngay cả họ hàng thân thích của nhà ông ta trốn còn không kịp nữa là. Nhưng mẹ đã cho Phó Tĩnh Tri trọn vẹn tờ chi phiếu năm trăm vạn, hơn nữa, khi đó hai đứa đã ly hôn rồi, mẹ làm như vậy cũng đã coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi !



Vừa nghe thấy Mạnh phu nhân nhắc tới chuyện tờ chi phiếu năm trăm vạn, trong lòng Mạnh Thiệu Đình liền không nhịn được sự đau đớn. Chuyện xảy ra lúc này làm anh lại nhớ tới chuyện ngày trước, vì năm trăm vạn mà cô đã tàn nhẫn bỏ đi đứa nhỏ của bọn họ, anh nhớ tới sự lạnh lùng của cô ngày đó, không còn thần sắc dịu dàng của ngày xưa nữa, đáy lòng sinh ra sự phiền chán cùng phẫn nộ đến mức nói không nên lời.



Anh biết, bỏ đi đứa nhỏ lối thoát duy nhất của cô, bởi vì thời điểm đó, anh và Mạn Quân đã ở cùng với nhau, đã chủ động quyết định sẽ không cần cô nữa, nhưng mà, cô lại xử trí bỏ đi đứa nhỏ gọn gàng linh hoạt như vậy, vẫn làm cho anh không thể khống chế nổi cảm xúc phẫn nộ của bản thân.
Đáy mắt của Mạnh Thiệu Tiệm hình như có vài phần xúc động. Anh ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vào vai Mạnh Thiệu Đình: "Chú muốn làm loạn ở bên ngoài thế nào cũng được, nhưng sớm muộn gì cũng phải trở về kế thừa hết thảy mọi việc của nhà họ Mạnh này. Ba cũng đã già rồi, không nên để cho ba phải lo nghĩ quá mức, anh cũng cần chú giúp đỡ, anh em trong nhà, so với người ngoài luôn đáng tin cậy hơn."



Lời nói này nói mười phần thành khẩn, Mạnh Thiệu Đình nghe xong dường như cũng thập phần xúc động: "Anh cả..."



"Đi thôi." Mạnh Thiệu Tiệm tựa hồ rất vừa lòng với phản ứng của Mạnh Thiệu Đình, trên gương mặt, thần sắc vốn âm trầm cũng thả lỏng ra một ít, mơ hồ còn mang theo ý cười nhàn nhạt.



Mạnh Thiệu Tiệm chỉ đi dạo ngắm nghía bên trong tòa nhà công ty một cách tượng trưng, thường thường khen vài tiếng hoặc là đưa ra mấy đề nghị tương đối tốt hơn. Từ đầu đến cuối, thần sắc của Mạnh Thiệu Đình đều kính cẩn, anh cả nói cái gì, không một chỗ nào là anh không chăm chú lắng nghe.



Tới thời điểm gần giữa trưa, Mạnh Thiệu Đình đưa anh cả đi ra ngoài, đi đến gần xe, lái xe đã mở cửa xe, Mạnh Thiệu Tiệm đang định xoay người bước vào, bỗng nhiên dừng bước chân, chỉ một ánh mắt, người chung quanh lập tức lùi ra thật xa.



Mạnh Thiệu Đình vẫn giữ thái độ “sóng nước chẳng xao” như trước, anh biết, hôm nay đột nhiên Mạnh Thiệu Tiệm tìm đến đây là có kịch, lúc này mới muốn mở màn.



"Anh cả, còn có chuyện gì sao?" Hai tay Mạnh Thiệu Đình đút vào trong túi chiếc áo khoác mỏng, lúc này nét mặt bày ra bộ dáng tuổi trẻ đầy bướng bỉnh, tuy rằng toàn bộ dã tâm lẫn bất tuân đã được anh che giấu đi, nhưng Mạnh Thiệu Tiệm chỉ liếc mắt một cái, từ trong ngữ điệu lời nói của anh cũng đã nhìn ra.



"Tuần trước anh đi công tác ở Paris, thấy người nhà họ Phó." Mạnh Thiệu Tiệm chậm rãi nói, anh ta châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi kẹp ở giữa ngón tay thon dài không di chuyển.



Đuôi lông mày của Mạnh Thiệu Đình khẽ động đậy: "Hả? Anh cả định nói điều gì vậy?"