Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 86 : Để cô mỉm cười dịu dàng, không sợ phải lên trời xuống đất
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Thanh danh của cô đã không thể chịu nổi như vậy, nơi thành phố này, những nhân vật nổi tiếng không ai không biết đến những tai tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Phó, chắc chắn anh ta cũng biết.
Tri Tri suy nghĩ một chút, d∞đ∞l∞q∞đ sắc mặt không khỏi trắng bệch, cô cúi đầu cười khổ: "Vậy sao, nhà bọn họ lại có một người thiện lương như Tam thiếu gia cũng thật là hiếm có, nhờ anh gửi lời cảm ơn anh ta giúp tôi.”
Tri Tri nói xong, liền lập tức tiêu sái đi đến nơi của mình, thu dọn từng thứ từng thứ mình mang đến. Cô nhặt mấy quyển sách dày cộp bỏ vào trong chiếc túi dệt giản dị của mình, sau đó xách lên, ấn một cái nút rồi đứng ở nơi đó không nói chuyện nữa.
Mạnh Thiệu Hiên nhìn động tác của cô, hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, trong nháy mắt anh chợt kinh hãi, giữ lại cánh tay cô. Theo bản năng Tri Tri liền phản kháng, chiếc túi to bị rách ra, sách vở rớt rầm rầm trên đất. Tĩnh Tri lập tức ngồi xổm xuống, không đếm xỉa gì tới ai, nhặt những cuốn sách đó lên. Không biết vì sao, nước mắt cô cứ thánh thót rơi xuống, không sao dừng lại được...
Mạnh Thiệu Hiên nhìn thấy cô khóc, thốt nhiên đau lòng không thôi, anh cũng ngồi xổm xuống định giúp cô nhặt sách, nhưng lại bị cô đẩy ra. Bởi vì đang khóc thút thít nên giọng của cô có chút khàn khàn, nhưng vẫn mềm mại đáng yêu như trước, ngữ điệu động lòng người: "Tránh ra..."
Mạnh Thiệu Hiên cũng bất động, "Vì sao cô muốn bỏ đi?"
Tính Tri đã nhặt xong toàn bộ số sách, bởi vì chiếc túi bị rách nên cô đành phải ôm tất cả vào trong ngực. Lúc này, mái tóc của cô đã bị rối tung, đôi mắt cũng đã sưng đỏ. Do ôm quá nhiều sách như vậy nên cô đứng cũng không vững. Nhưng Mạnh Thiệu Hiên nhìn cô, trong lòng anh lúc này lại tràn ngập hương vị ngọt ngào, cô yên lành đứng ở trước mặt anh thế này, thật là tốt.
"Anh cũng đã biết tôi là ai, như vậy đương nhiên anh cũng đã được nghe kể về những chuyện của tôi rồi chứ?"
Càng nói Mạnh Thiệu Hiên càng hưng phấn, nghĩ đến cảnh sau này hàng ngày sẽ được làm việc cùng với chị dâu, sớm chiều ở chung, sớm muộn gì thì “ở lâu ngày sẽ sinh tình”, anh hưng phấn đến mức cặp lông mày nhếch lên như sắp bay lên trời mất rồi...
"Kiều Thiếu gia, việc này không được đâu..." Tri Tri không hiểu ý tứ của anh, cho dù có là trợ lý của anh, thì cô cũng phải ngồi ở một căn phòng khác, ở đâu ra cái đạo lý người làm trợ lý lại ngồi cùng phòng làm việc với thủ trưởng cơ chứ, hơn nữa, vì sao anh lại muốn khi ngẩng đầu sẽ nhìn thấy cô?
"Sao lại không tốt, tôi lại thấy rất tốt là khác! Trước hết bây giờ cứ như vậy đã, đợi đến sang năm, khi chúng ta chuyển sang tòa nhà mới, tôi sẽ dặn dò bên chuyên môn, nói bọn họ sắp xếp vị trí ngồi ổn định cho cô ở trong phòng làm việc của tôi."
Mạnh Thiệu Hiên cởi nút áo Tây trang, kéo caravat lỏng ra một chút, lộ ra chiếc cổ trắng mịn như ngọc, cái nhìn vừa vặn đụng vào đôi mắt tròn xoe của cô. Cô giống như bị điện giật cuống quít cúi đầu xuống. Mạnh Thiệu Hiên vẫn như trước, chạy tới chạy lui ở trong phòng làm việc, hưng phấn quy hoạch không thôi.
Tri Tri nhìn thấy anh như vậy, bỗng nhiên tâm tính trẻ con chợt nổi lên: "Tôi vẫn còn chưa đáp ứng anh cơ mà... Hơn nữa, tôi còn đang muốn từ chức..."
"Tôi không cho phép!" Mạnh Thiệu Hiên bước tới một bước, bá đạo nắm lấy cổ tay cô. Đôi mắt giống như chim Ưng kia tràn ngập khí phách dày đặc cùng với vẻ tàn khốc làm cho người ta sợ hãi, nhưng Tri Tri lại không sợ anh. Cô thoáng nở một nụ cười, ý cười thẹn thùng e lệ khiến Mạnh Thiệu Hiên nhìn mà gần như ngây cả người. Anh liền ngây ngốc mơ màng nhìn cô, nhìn cặp môi màu hồng nhạt của cô hơi hé ra: "Tôi từ chức là chuyện của tôi, cho dù anh có là ông chủ, cũng không được lưu hành cái đạo lý không cho phép công nhân từ chức..."
Giọng của cô ôn ôn nhu nhu, giống như là một cọng lông chim phết qua trái tim của Mạnh Thiệu Hiên, anh cứ nhìn gương mặt cô, một khắc cũng không rời, đáp lại đầy ngây ngốc: "Tôi đây chính là không cho phép cô từ chức."