Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 92 : Chỉ muốn làm đà điểu nhát gan
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Nói rồi làm bộ ra vẻ mê muội, muốn nói rồi lại thôi, quả nhiên Tiểu Thôi tò mò ngẩng đầu lên: "Vậy cô ấy lợi hại nhất là cái gì thế?"
Lý Nhã cười đắc ý, chợt nét mặt lại biến thành vẻ miệt thị: "Biết chơi đàn dương cầm đã là cái gì? Cái giỏi nhất là quyến rũ đàn ông kia, không thấy Tam Thiếu của chúng ta..."
Tay Lý Nhã tùy tiện chỉ một cái về phía đầu hành lang bên kia, bĩu môi cười, xoay người nhăn mày nhăn mặt đi vào phòng làm việc.
Tiểu Thôi tò mò rồi đi mấy bước về phía bên kia, đang định nhìn thăm dò, chợt nghe một tiếng gầm nhẹ đầy giận dữ: "Cút!"
Cô sợ tới mức sắc mặt chợt trắng bệch, cho rằng mình rình xem đã bị Tam Thiếu nhìn thấy, hoảng hốt cầm tờ danh sách tiết mục chán ngán chạy mất tiêu.
"Kiều Thiếu gia, đến cùng ngài muốn làm gì?" Trên mặt Tri Tri sự tức giận đã tăng thêm vài phần, cô cố gắng lui về phía sau, đến mức không thể lui được nữa. Phía sau cô là cửa sổ, mà cả người cô cũng đã bị hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh cố định ở trong vòng cấm địa nho nhỏ ở đó.
"Vừa mới rồi cô và người đàn ông kia đứng gần với nhau như thế để định làm gì?" Mạnh Thiệu Hiên cố nén lửa giận, tuy anh mới chỉ nhìn thấy cô và người quản lý kia mỉm cười nói đùa, trong người đã gần như phát hỏa, nhưng phát giận đối với cô, từ trước đến nay anh đều không đành lòng.
"Không liên quan tới ngài." Tri Tri lạnh lùng nhìn anh, ra sức đẩy cánh tay anh: "Kiều Thiếu, tôi phải đi làm việc."
"Tôi thích em, em nói xem, có liên quan đến tôi hay không?” Anh chợt mở miệng, bên trong đôi đồng tử màu hổ phách chớp mắt đã ánh ra thần sắc ngạc nhiên lẫn hoảng sợ của cô. Đương nhiên nơi đáy lòng Mạnh Thiệu Hiên đang vang lên một trận cười trào phúng. Anh biết, khi anh nói ra những lời này tất nhiên là cô sẽ có vẻ mặt như vậy, nhưng lúc này đây, anh thật sự không thể khống chế được bản thân mình nữa rồi
"Em đừng nhìn tôi như vậy, tôi không đáng sợ như vậy đâu." Anh lại đi sờ thuốc lá, lại đốt, nhưng nghĩ đến cô không thích lại dập luôn, lại cảm thấy có chút khó chịu, xoay người sang chỗ khác, từ cửa sổ đối diện với Tri Tri nhìn ra ngoài.
"Không thể được." Ý cười trên mặt Mạnh Thiệu Hiên từng chút từng chút ngừng hẳn. Anh đi nhanh đến gần cô, ánh mắt sắc bén của anh lúc này tràn ngập dày đặc sự hng ác khiến cô sợ hãi. Kỳ thực Tri Tri biết, anh là một người nếu không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua, nhưng cô không biết vì sao anh lại thích cô đến như vậy, một người hoàn toàn khác hẳn với anh.
"Tôi không thể nào lại thích cấp trên của mình được, việc làm của ngài cũng chỉ vô dụng thôi, cứ như vậy sẽ làm chậm trễ mất thời gian của chính ngài mà thôi." Tri Tri nhận ra cô và anh không thể nào hiểu được nhau. Thật là vất vả, cô tự nhận thấy, bản thân mình không hề nể mặt anh chút nào, nhưng vì sao anh lại cứ bám riết không tha cho cô như vậy?
Tình cảm của cô và anh không có một chút cơ sở nào, thời gian quen biết cũng thật quá ngắn ngủi như thế, tình cảm của anh có thể có sâu sắc đến mức nào?
"Vậy em sẽ thích một người khác sao? Hay là... em vẫn chưa quên được chồng trước của em?" Mạnh Thiệu Hiên không sao kiềm chế nổi thốt ra lời, liền nhìn thấy thần sắc của Tri Tri đột nhiên thay đổi.
Đầu tiên là cô ngây người ra một lúc, tiếp theo cô liền chậm rãi thoáng hé ra ý cười, nụ cười tươi tắn kia càng ngày càng lộng lẫy, càng ngày càng chói mắt, thậm chí Mạnh Thiệu Hiên nghĩ muốn ngăn cản lại, nhưng Tri Tri đã mở miệng nói: "Ngài muốn biết lý do thực không?"
Mạnh Thiệu Hiên muốn lắc đầu, nhưng Tri Tri đã nói rất tự nhiên: "Chẳng những tôi đã từng li hôn, còn từng có một đứa con, nhưng đã bị tôi bỏ đi, bác sĩ nói tôi cũng không còn khả năng có con nữa... Hơn nữa, những người quen biết tôi ai mà chẳng biết Phó Tĩnh Tri là một kỹ nữ, bởi vì đứa nhỏ trong bụng của cô ấy là một đứa con hoang, cho nên mới bị người ta ném đi như là quăng một đôi giày rách đi vậy, đây mới thực sự là con người của tôi, thật sự là Phó Tĩnh Tri, cô ấy là người như vậy, ngài còn xác định là sẽ còn thích cô ấy sao?"
Đáy mắt trào lên từng hồi, từng hồi ẩm nóng tựa như muốn trào ra ngoài, Tri Tri cố sức chịu đựng, cô có thấy khoái cảm khi được phát tiết ra, lại không che dấu được sự sợ hãi.
Đây là bí mật đau đớn mà cô muốn giữ kín, thế nhưng chính cô cũng không ngờ là mình lại nhanh chóng nói ra.
Cô không biết bản thân mình sắp sửa đối mặt với những lời nói và ánh mắt thế nào, nhưng đáy lòng cô cũng đang nổi lên từng cơn đau đớn đến chết lặng người... Hãy kết thúc đi, tất cả hãy kết thúc đi, cô chỉ muốn trải qua một cuộc sống yên ổn của cô, cho dù là cô giống như một con rùa đen rút đầu hoặc là một con đà điểu nhút nhát.