Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 95 :
Ngày đăng: 14:23 19/04/20
Mạnh Thiệu Đình đã trở về, cuộc sống của Tĩnh Tri sẽ không còn êm đềm như trước nữa. Còn tình yêu của cô và Mạnh Thiệu Hiên sẽ ra sao??? Các bạn hãy vào đọc phần tiếp theo, nhớ ủng hộ cho Mẹ Bầu thật nhiều nhé!
**************
Anh gần như không nhìn thấy rõ ràng, nhưng mảnh vải với đường thêu vừa thanh thoát vừa mềm mại ấm áp kia lại đập vào mắt anh bốn chữ rõ ràng: Thiệu Đình - Tĩnh Tri.
Anh có cảm giác da đầu của mình chợt tê dại một hồi, sau đó trong đầu anh vang lên tiếng nổ ầm ầm, khiến anh không nghe thấy gì nữa. Trước mắt anh toàn bốn chữ kia, trong đầu anh cũng toàn bốn chữ ấy, anh cứ nhìn chằm chằm vào mảnh vải nho nhỏ đó mãi, không hề nhúc nhích.
Thì ra cô vẫn luôn ở bên cạnh anh suốt năm năm qua, chưa bao giờ rời khỏi anh.
Không trách được, năm năm qua anh không thể quên được cô, không trách được, suốt năm năm ấy, dù bên cạnh anh có vị hôn thê yêu thương chiều chuộng, nhưng khi đêm về anh vẫn nằm mơ thấy cô.
Không trách được, anh không chịu nhìn lại tất cả những gì có liên quan đến anh và cô, chỉ vì những thứ đó sẽ đâm trúng tử huyệt đau đớn, vạch trần tình cảm thật của anh, mà anh lại không muốn đối mặt với tình cảm chân thật ấy.
Thì ra là vậy, khi gả cho anh, cô đã trao thể xác lẫn trái tim của mình cho anh. Khi ly hôn, thể xác cô rời đi, nhưng trái tim của cô lại bay theo anh đến bên kia bờ đại dương.
Dường như Mạnh Thiệu Đình đã nhớ lại rồi, hôm đó là ngày sinh nhật của Tĩnh Tri, cũng hôm đó cô đã mua chiếc áo lông cừu này dự định tặng cho người nào đó mà không biết tâm tình người ấy thế nào. Nhưng cũng đêm hôm đó, anh đã tùy tiện vung tay không biết bao nhiêu tiền để mua quà sinh nhật tặng cho Tòng Vân.
Anh cùng người đẹp hô mưa gọi gió nơi hang ổ mà không hề hay biết rằng cô đang một mình cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo.
Mạn Quân cũng không hỏi thêm, cũng không nói gì nữa. Thoạt nhìn thấy cô có vẻ mơ hồ ngốc nghếch, thật ra thì cô biết nhiều lúc nếu ngu đi một chút, làm bộ như hồ đồ một chút, so với việc nhìn thông suốt và rõ ràng, ngược lại, sẽ nhận được hạnh phúc dễ dàng hơn.
Máy bay lao vút trên nền trời, để lại phía sau một đường màu trắng bạc thật dài, mãi lâu sau vẫn chưa tan hết...
Đi đến thành phố, nơi người kia đã cách xa năm năm.
Dường như anh luôn luôn chờ đợi một cách thụ động, mong người khác cho anh một lý do để anh quang minh chính đại trở về.
Anh nhẹ nhàng nhai kẹo cao su để làm giảm bớt triệu chứng ù tai của mình. Mạn Quân đắp chiếc chăn đã ngủ thiếp đi, anh tự tay nhấc cánh tay của cô đang lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn, trong giấc mộng cô cuộn tròn người vào trong ngực của anh
Mạnh Thiệu Đình nhìn gương mặt Mạn Quân đang ngủ say, nhưng lúc này trong lòng anh dường như đang bị một tảng đá lớn thật nặng đè lên, khiến anh cảm thấy việc hô hấp của mình cũng thật khó khăn.
Từ Los Angeles đến Trung Quốc, chỉ cần mười hai giờ bay.
Đường đi chỉ mất có 12 giờ, thế nhưng anh lại bỏ đi suốt năm năm.
Trong lòng Mạnh Thiệu Đình nghĩ ngợi, anh đang chờ đợi điều gì đây mà cũng đang sợ hãi điều gì đây? Mảnh đất kia, tất cả đều vô cùng quen thuộc mà giờ đây sao xa lạ đến thế.