Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 107 : Những vị khách không mời mà đến

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Diệp Minh Châu vẫn còn đang háo thắng, thấy hắn nói vậy thì mím môi, hết nhìn hắn lại nhìn cửa hàng kem, nhìn xong lại nhìn sang con gấu vẫn nở nụ cười vui vẻ như đang trêu ngươi.



Rất khó khăn, nói hết nước miếng mới lôi được cô công chúa nhỏ rời khỏi quán ném vòng. Trước khi đi cô còn nói với ông chủ một câu mà làm hắn và ông ta hết hồn:



- Chú nhớ giữ cho cháu con gấu đó. Ngày mai cháu quay lại ném tiếp. Nhất định cháu phải ném được.



Ông chủ sợ cô lắm rồi, ông ta nói:



- Ngày mai tôi có việc không dọn hàng.



- Vậy ngày kia cháu quay lại.



- À quên, tuần này quê tôi có đám giỗ, tuần này không mở hàng.



- Vậy chú giữ lại số điện thoại này của cháu, khi nào chú mở hàng thì nhớ gọi cho cháu nhé, cảm ơn chú.



Nói xong cô chạy mất, không cho ông ta nói. Dương Tuấn Vũ bị cô kéo chạy tới cửa hàng kem, vừa đi vừa quay mặt lại nhìn dáng vẻ ngơ ngác của ông ta mà gật gật đầu tỏ ý xin lỗi. Ông chủ cũng không trách hắn, chỉ vẫy vẫy tờ giấy chào.



Đi tới hàng kem, xếp hàng mua hai cây kem ốc quế, hai cây kem chanh bạc hà, vừa ngồi xuống ghế thì nghe thấy cô gái nhỏ bĩu môi phàn nàn:



- Con gấu đó thật đáng ghét.



- Ừm, rất không tốt. Không chịu để cậu ném trúng.



- Ý cậu nói là mình ném rất tệ.



- Ừm, chính thế, à,à không phải. Là do con gấu đó ở vị trí rất rất cao, rất khó ném trúng. Nếu tớ ném chắc phải ném cả 1000 cái vòng may ra thì được.



- Ừm, vậy hôm sau mình sẽ cố gắng ném được nó với ít hơn 1000 cái.



“Cái mồm này ngu này” Dương Tuấn Vũ tự vả vào miệng mình.



- Cậu làm cái gì thế?



- À, không, hì hì, hơi nóng nên quạt cho mát.



- Thế thì ăn kem thôi, không lại chảy hết bây giờ. Ăn xong mình đi đâu nhỉ?



Hắn lẩm nhẩm:



- Chắc chắn là không đi đâu ném vòng rồi.



- Gì cơ?



- À. Đi.. đi xem phim. Ừm, đi xem phim.
Dương Tuấn Vũ nắm chặt tay cô, hắn kéo cô lùi lại một chút, tránh đám kia đánh nhau lan về phía này. Hắn nói:



- Yên tâm, có mình ở đây rồi. Đừng sợ.



- Ừm, mình không sợ.



Dương Tuấn Vũ thấy tay cô đã đổ mồ hôi lạnh, hắn nắm chặt lấy hai bàn tay nhỏ.



Diệp Minh Châu nghe hắn nói vậy thì đã yên tâm hơn, cô cảm thấy người con trai này luôn cho cô cảm giác an toàn. “Bàn tay cậu ấy thật rất lớn, thật ấm, và thật an toàn”.



Trận chiến ba đánh một nhưng ba tên áo đen không hề dành được lợi thế, ngược lại, chúng con bị A Cường cho ăn không ít đòn.



Thấy tình hình không ổn, ba tên cùng rút dao quắm ra, lao vào chém.



Khi chiến đấu cận chiến, dao chính là vũ khí tốt nhất. Những kẻ sát thủ, nếu có người sử dụng súng trong khoảng cách 3m xung quanh hắn, thì rất nhanh sẽ bị tên sát thủ chém chết mà tay còn chưa kịp ngắm bắn bóp cò.



A Cường thấy chúng rút dao ra thì hắn giật mạnh một cái chân bàn tiếp tục chiến đấu. Nhưng những chiếc dao quân dụng không phải đồ chơi, chỉ thoáng tiếp xúc chiếc chân bàn bằng gỗ đã bị chém đứt.



A Cường tìm xung quanh, thấy cái gì hắn đều ném vào bọn chúng, vừa đánh vừa rút lui. Mọi người ai cũng cố gắng tránh xa nhất, nhưng có mấy người cũng bị đồ đạc mà cuộc chiến văng ra đập vào. Có người chảy máu, có người chân tay sưng tấy lên nhưng còn đang sợ hãi không dám kêu.



Dương Tuấn Vũ không biết mình có nên giúp tên A Cường này không. Hắn chưa có thông tin gì về người này cả. Nếu không may giúp phải tên sát thủ khát máu thì đúng là phí công, có khi còn bị hắn đâm ngược lại.



Chợt hắn nghĩ tới lời Mai Tuyết Yên nói với hắn hôm qua: Đã dùng người thì không nên đắn đo, cứ mạnh mẽ quyết đoán mà làm, nếu không được thì loại bỏ.



Dương Tuấn Vũ thoáng đã có quyết định, hắn nắm chặt tay Diệp Minh Châu một cái, sau đó nhìn thẳng vào cô nói:



- Cậu tránh ra một góc đợi mình, nhớ đừng chạy đi quá xa.



Diệp Minh Châu còn chưa kịp định hình thì hắn đã buông tay cô ra, lao vào cuộc chiến.



Dương Tuấn Vũ tham gia vào làm cuộc chiến vốn đang có một chút lợi thế của ba tên áo đen bị mất. Vì bị bất ngờ, tên Long này đã bị Dương Tuấn Vũ đá một cú cực mạnh bay vào cái bàn gỗ vỡ tan tành.



Cả ba tên cùng A Cường cũng thoáng bất ngờ dừng lại. Người xung quanh đã há hốc mồm khi quan sát diễn biến kịch tích của câu truyện.



Dương Tuấn Vũ thấy cả bốn tên ngẩn ra thì hô lớn:



- Mau phá vây.



A Cường không biết vì sao cậu thanh niên này lại dám đứng ra giúp mình, nhưng giờ này hắn chẳng có thời gian mà hỏi, chỉ gật đầu cảm kích sau đó cùng Dương Tuấn Vũ phá vây.



Tên A Long bị đá một cú vào mạn sườn đau điếng, hắn ôm ngực đứng dậy, đang định rút súng ra bắn thì ngay lập tức bị một thanh vụn gỗ đập mạnh vào tay làm hắn ôm tay hét lên đau đớn.



Sau khi phát hiện tên Long định bắn, Dương Tuấn Vũ rất nhanh đá miếng gỗ dưới đất về phía hắn, rất may là trúng tay, hắn chỉ muốn đá trúng hắn để hắn đau đớn mà dừng lại một chút.