Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 114 : Tôn Trọng

Ngày đăng: 14:16 30/04/20


Ngay tối hôm đó, Dương Tuấn Vũ gọi điện cho Vũ Tuấn Phong hẹn gặp anh ta trên tầng thượng của bệnh viện.



Gió mát mẻ trời đêm mùa hạ thổi làm tung bay vạt áo, Dương Tuấn Vũ nhìn lên những vì sao sáng, dưới ánh trăng bàng bạc, hình ảnh của hắn cô tịch trong đêm.



Vũ Tuấn Phong mở cửa tầng thượng, bước từng bước tới gần hắn.



- Hút thuốc không?



Vũ Tuấn Phong giơ bao thuốc lên mời hắn.



- Cảm ơn, tôi không hút thuốc. Anh làm bác sĩ mà vẫn hút thuốc à?



- Đôi khi người ta biết là độc nhưng vẫn phải lao vào. Có rất nhiều chuyện cần một điếu thuốc sẽ cảm thấy bình tĩnh hơn. Mà cậu vẫn còn đang đi học, tôi làm suýt nữa làm hư một mầm non tốt rồi.



Hắn cười ha hả. Bật ngọn lửa lên, châm xuống. Khói thuốc lá trắng xám mờ ảo lan tỏa không khí.



Hắn nói:



- Có cần tôi tránh xa chút không?



- Không cần đến mức đó.



- Được rồi, cậu gọi tôi lên là vì chuyện vết thương đó?



- Đúng vậy, anh rất thông minh.



- Thông minh lại bị thông minh hại. Nhiều lúc tôi tự hỏi, không biết mình chọn nghề này có thích hợp.



- Anh đã cứu được rất nhiều người mà.



- Đúng vậy, nhưng tôi cũng càng cứu được nhiều người thì lại càng biết thêm rất nhiều những hoàn cảnh khó khăn. Đồng thời, cũng càng chán ghét xã hội bất công này. Một xã hội người giàu luôn được hưởng mọi ưu đãi, người nghèo đến tiền khám bệnh cũng không có. Rồi cứ qua ngày ngày qua ngày khác, năm này qua năm khác, bệnh nhỏ tích thành bệnh nặng, rồi cũng đến lúc phát tác. Chỉ trong một đêm họ cũng mất đi tất cả số tiền dành dụm của cả gia đình. Đã nghèo thì mãi sẽ vẫn nghèo.



Có lẽ cậu cũng đã nghe chuyện tôi từ Hà Đô vì xích mích mà về đây làm bác sĩ rồi. Đúng vậy, xã hội này, đồng tiền quá vạn năng. Người bạn bác sĩ đó của tôi trước đây học cùng trường, cùng lớp, chơi với nhau rất thân. Rồi khi ra trường, việc kiếm tiền từ những khoản đút lót đã làm cậu ta quên mất chí hướng. Chúng tôi cùng có ước mơ sẽ giúp những người nghèo có thể được khám chữa bệnh. Rồi còn lập một quỹ cứu trợ trẻ em mồ côi, để những đứa trẻ đó được đến trường đi học.
- Anh biết Nanh Trắng?



- Ồ, là của tổ chức Sói Xám.



- Đúng vậy.



- Cậu đụng độ với ai? John dâm tặc, Tim chết nhát, hay Alerk âm hiểm.



- Tôi không biết ba tên đó.



- Vậy đừng nói cậu đụng ngay tên đội trưởng Bloodthirsty?



- Anh cũng biết tên đó.



- Ừm, đã từng đụng độ, hắn cũng phải rút lui khi đối mặt với tôi. Nhưng khi đó hắn chưa biến hình.



- Ồ, anh cũng biết hắn không phải là người bình thường?



- Đúng vậy. Tuy những kẻ biết hắn có bộ dạng một con sói đều sẽ bị hắn giết, nhưng đấy là kết cục của những kẻ hắn xử được. Những cao tầng trong các tổ chức lớn ở Đông Nam Á này đều có người biết sự thật đó.



- Vậy à. Tôi cũng vừa mới biết hôm trước.



- Vậy mà cậu vẫn còn sống thì đã rất giỏi rồi.



- Ừm, cũng tạm được. Nếu anh đã biết hắn thì có muốn đi theo tôi làm chút chuyện không?



- Ok. Dù sao chỉ chui trong nhà chờ đợi lũ Cá Mập Xanh cũng rất chán, đi loanh quanh cũng là ý hay.



- Được rồi, đến số 46 đường Hoa Sồi.