Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 12 : Em Là Công Chúa Hay Nàng Tiên. Lên Sân Khấu

Ngày đăng: 14:15 30/04/20


Sau khi tự động viên bản thân, hắn cầm kịch bản đọc lại vài điểm mấu chốt. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Minh Châu thì hai mắt mở lớn, mồm chữ O.



Diệp Minh Châu tóc dài buộc nơ trắng gọn gàng, mặt chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng đã rất hoàn mỹ. Đôi mắt như ánh nước mùa thu, bình yên mà trong sáng, khi nhìn vào làm người ta cảm giác bị hãm sâu vào quên lối ra. Chiếc mũi nhỏ cao đáng yêu, đôi khuyên tai hình bông tuyết càng làm đẹp thêm đôi tai xinh xắn. Miệng nhỏ hồng tươi tắn. Khi cô cười cảm giác như hơi thở mùa xuân đã đến sau những ngày giá rét. Cần cổ cao trắng, đôi xương quai xanh cân đối, không gầy không béo.



Chiếc váy dài màu hồng hở vai, ôm trọn ba vòng cân đối của nàng. Đôi chân trắng mịn càng đẹp hơn khi đi giày cao gót màu hồng phấn.



Nhìn Diệp Minh Châu chỉ thay đổi trang phục một chút, làm mọi người cảm thấy như mình đang được ngắm nhìn một cô công chúa, như nàng tiên không nhiễm khói bụi nhân gian. Một vẻ đẹp thoát tục.



“Oa. Công chúa ở đâu đi lạc thế này.”



“Mắt tao hình như bị ảo giác. Sao lại có siêu cấp mỹ nhân đứng trước mặt tao thế này.”



“Cảm ơn trời đã cho con được chứng kiến khoảnh khắc đẹp đẽ này.”



“Minh Châu của chúng ta không hổ danh là hoa hậu giảng đường của trường Vĩnh Hà Nhất. Hoàn hảo mọi mặt. Thật đáng ngưỡng mộ.”



“Sao tớ là con gái mà cảm giác cũng yêu bạn ý mất rồi. Ôi. Có khi nào mình bị lessbian không?”



“Ài. Chỉ lợi cho mất đôi mắt sói thôi. Nhìn xung quanh kìa, như kiểu “ta không sống được nếu thiếu nàng”. Nếu thế thật thì sẽ có vụ thảm án rồi đây.”



“Các cậu đừng trêu chọc tớ nữa.”- Diệp Minh Châu đỏ mặt mắng nhỏ.



“Ôi, cô ấy đỏ mặt, sao lại càng thêm kiều diễm thế này. Con tim nhỏ bé của tao sắp vỡ rồi.”- Chu bàn tử ôm ngực, thở ngáp như sắp đi đời thật.
Bình sinh lãnh đạm



Chẳng màng tương tư.



Nhưng đến khi cơ duyên đến, gặp được đúng đối tượng thì lại sẽ dây dưa cả đời. Còn nếu bất hạnh, gặp phải kẻ bạc tình thì sẽ dễ dàng dứt áo ra đi. Song, suy cho cùng, cảm tình chân thật nhất đời này đều nên trút đi hết đúng một lần, và rồi sẽ chẳng cách nào yêu thêm người khác được nữa.



Gặp em, chính là duyên phận kiếp này của anh. Xin hãy ban cho kẻ si tình này được nghe cái tên của em được chứ, công chúa?”



“Em không phải công chúa. Anh nói chuyện thật khôn khéo. Không biết đã có bao nhiêu cô gái bị anh lừa rồi.”- Diệp Minh Châu hơi lo lắng vì Dương Tuấn Vũ nói không theo kịch bản, dù cốt truyện không thay đổi.



Nhưng sự lo lắng, luống cuống của cô, dưới cái nhìn của khán giả thì lại thấy đây là sự lúng túng, mắc cỡ của một cô gái đang được tán tỉnh. Mọi người thầm gật đầu vì cặp đôi này diễn rất xuất sắc.



“Anh luôn chẳng để ý đến những người phụ nữ xung quanh, và cũng không tán tỉnh gì ai khác. Chỉ có khi lần đầu tiên được nhìn thấy em, dù em che mặt nhưng anh vẫn cảm nhận được có lẽ em là một nửa của anh. Con tim anh đang đập rất nhanh, rất hồi hộp, và cũng rất chân thật. Không biết đây có phải yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”



Diệp Minh Châu cắn môi, mắt long lanh nhìn hắn, cô tự nhủ không biết có phải tên này đang trêu đùa mình không. Thật không thể tin được những lời con trai hứa mà. Khán giả lại thấy Juliet đang như thầm quyết định tình yêu của cuộc đời mình, băn khoăn, lo lắng. Trong đầu mọi người thầm nghĩ “Chẳng lẽ Juliet cảm nhận được số phận bi đát của mình nếu chọn chàng trai này chẳng?”.



Không thể không nói mọi thứ đều trùng hợp một cách hợp lý.



“Em tên là Juliet. Còn anh thì sao?”



“Ồ Juliet của nhà Capulet. Anh là Romeo, một quý tộc ở cách đây rất xa xôi.”