Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 124 : Thật sự có ma?
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Chu bàn tử sợ hãi nói:
- Nhìn sợ chết khiếp, tao thấy mặt cô ta lạnh lẽo, trắng bệch chả khác gì cương thi. Cô ta nhìn mày mà tao cũng cảm thấy rét hết cả người. Mịa, đây còn là giữa cái nóng cuối hè chứ.
- Chuyện này phải xem tiếp mới biết được, mày nếu có mạng lưới thông tin gì thì giúp tao tra một chút.
- Ok, nhưng tao sợ chẳng đứa nào dám đến gần nó mà hỏi.
- Mày không cần hỏi trực tiếp, trước mắt cứ xem những người bạn trong lớp tiếp xúc với cô ta, sau đó tìm người hỏi gián tiếp qua họ là được.
- Ok. Để tao liên hệ luôn.
Chu mập lấy điện thoại ra, lén lút nhắn tin đi. Cái thời buổi này, học sinh cấp ba làm gì được phép dùng điện thoại. Bắt được là lên phòng giáo viên uống nước trà ngay.
Mạng lưới của Chu mập khá nhanh nhẹn, sau buổi học hôm đó, hai đứa cùng nhau đi về, hắn vừa đi vừa thần bí nói:
- Tao vừa dò được một tin động trời. **, không ngờ ở trường mình cũng đã từng có phốt lớn như vậy.
- Chuyện gì?
Dương Tuấn Vũ thấy hắn tự nhiên thần bí, biết ngay con hàng này đã tra được chút gì đó, hắn cười nói tiếp:
- Tốt lắm, không hổ danh là ông trùm mạng lưới thông tin của trường. Được rồi, một bữa cơm free, ok?
- Tao dạo này đang giảm béo, cơm ăn không được bao nhiêu.
- Thế mày muốn cái gì?
- Hì hì, một cái máy Playstation 2 mới, cái cũ của tao vừa mới hỏng rồi.
- Ok. Không vấn đề, mau nói.
- Từ từ đã, hôm nay về nhà tao ăn cơm tối.
Chưa bao giờ Dương Tuấn Vũ gặp phải kẻ khó xơi như hôm nay. Ba tên này không phải hôm qua, cũng chẳng phải tháng trước, mà bỗng dưng hôm nay lại xuất hiện. hắn rất nghi ngờ không biết có phải liên quan gì đến cô gái tên Julian kia không.
Hắn lên mạng tìm hiểu xem cương thi thì sợ cái gì, không thể không nói, google cái gì cũng có, chỉ là biết cách tìm hay không thôi, Hôm nay hắn chính thức biết không cái gì là không thể, lần sống lại này của hắn cũng quá phong phú rồi. Lên mạng search, hắn biết được chỉ có một cách giết chúng, đó là chém đầu, dùng lửa đốt, tỏi, hoặc “bùm” tan xác là xong.
Nhưng đồ chơi tên “bom” như thế này thì không thể cứ sản xuất để chơi được, nổ rất dễ làm kinh động mọi người. Nếu để dân thường nhìn thấy mấy cái này, chắc chắn xã hội này sẽ loạn thành một đoàn.
Tỏi thì vừa rẻ lại dễ kiếm, trước mắt nên mua mấy cân, à, kiểu gì trong bếp mẹ cũng có. Thế là hắn xuống bếp, buộc đám tỏi thành chuỗi sau đó treo từ cổng đến nhà.
Thấy hắn như gặp quỷ, Mai Tuyết Yên và mẹ Lan đang nói chuyện với nhau trong phòng khách đều ngẩn ra, sau đó hai người cùng đồng thanh nói:
- Gặp quỷ à?
- Đúng vậy.
Dương Tuấn Vũ vẫn không quay mặt lại, hắn tiếp tục công việc treo tỏi.
- Anh trai con có phải bắt đầu mê tín rồi không? Trước đây mẹ nói nó nên tin tưởng một tôn giáo gì đó, kể cả không thành tín đồ, nhưng trong lòng tin là được, nhưng nó đâu có nghe. Bây giờ lại thế này.
- Mẹ à, từ bây giờ con đã tin rồi, chính vì vậy mới treo cái này trừ tà, không ai được tháo xuống đâu đấy.
- Được rồi, con thích treo cái gì cũng được. Treo xong thì vào học bài, rồi đi ngủ sớm đi.
- Vâng, con biết rồi. Cả nhà tối cũng hạn chế đi ra ngoài chút. Mà nếu có đi ra ngoài thì cũng nên đi taxi, đừng có đi bộ.
- Hôm nay anh trai con thật lắm điều.
Mai Tuyết Yên biết anh mình luôn làm việc có lý do, dù không biết anh đang làm gì, nhưng chắc chắn là muốn gia đình mình được an toàn, cô quay sang khuyên mẹ:
- Mẹ cũng nên nói với cha một chút. Dù sao cẩn thận vẫn hơn.
- Ừm, hai đứa này cứ thần thần bí bí. Được rồi, dù sao làm theo cũng không mất cái gì.
…