Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 14 : Nghi Ngờ Của Dương Tuấn Vũ
Ngày đăng: 14:15 30/04/20
“Không nhận ra Romeo và Juliet của chúng ta lại yêu nhau sâu đậm như vậy nha.”- Chu bàn tử vỗ vai Dương Tuấn Vũ mấy cái thật mạnh.
Dương Tuấn Vũ nhe răng nhếch miệng “Mày định vỗ cho tao đi viện à. Sao nào ghen tị tình yêu của tao à.”
“Á. Thằng này khá. Đã dậy thì hết chưa mà cũng nói chuyện yêu đương. Mà sao tao thấy mày không nói như kịch bản.”- Chu bàn tử bĩu môi.
“Thì tao không nhớ rõ, diễn ứng phó thôi.”-Dương Tuấn Vũ viện cớ.
“Thế à. Mày diễn ứng phó khá gớm nhỉ? Hay là lại có gì mập mờ ở đằng sau.” -Mập mạp nghi ngờ tra hỏi.
“Thằng này lại tưởng tượng đi xa tít tắp rồi.” Hắn nghĩ.
“Mập mờ gì. Mày thấy tao có gì mà mập với chả mờ. Có biến gì mày không biết thì đúng là chả ai biết nữa rồi.”
“Ờ. Cũng đúng, nguồn thông tin của tao thì không thể thiếu sót chuyện quan trọng như thế được. Nhìn cũng không giống lắm.”- Chu mập rất đắc ý về tài năng của mình.
“Ừ. Thì đó. Nên mày đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa. Tao không có khả năng gánh nổi áp lực của bọn vệ tinh xung quanh công chúa đâu.”- Dương Tuấn Vũ nhanh chóng bịt mồm Chu mập, nhìn trước ngó sau, thầm lau mồ hôi lạnh.
Mập mạp gật đầu, rất có phong phạm cao nhân nhìn chúng sinh thiên hạ mà suy nghĩ “Mình đã nói mà. Chênh lệch vẫn là chênh lệch. Không sai. Không thể nào.”
Dương Tuấn Vũ nhìn đằng kia, thấy Diệp Minh Châu cũng đang loay hoay giải thích có lẽ cũng rất vất vả, rồi thi thoảng Dương Tuấn Vũ thấy sau gáy ớn lạnh, thì ra là ánh mắt chứa đầy sát khí của cô nàng chiếu qua. “Ôi. Chỉ có hôn nhẹ một cái thôi mà. Không đến mức phải dùng thân báo đáp chứ.
Thật con mẹ nó nguy hiểm. Sau này bớt chơi trò có nguy cơ nhồi máu cơ tim này thôi.”
Diệp Minh Châu cũng nhìn hắn đầy bất mãn, môi bĩu ra nhìn rất đáng yêu, ý nói “đồ khỉ gầy, mắng rất đúng.”
Dương Tuấn Vũ cố nén cười: “Ừm. Phải từ từ để lựa lời chứ. Các cậu thử nghĩ xem vai dự bị của họ có điểm gì khác thường.”
Dương Triệu Vũ vẫn rất xứng vai đạo diễn của mình: “Cậu nhắc tớ mới chú ý, vai Romeo dự bị chính là cậu, mà cậu luôn đi xách nước với đồ cho mọi người, thời gian luyện tập không nhiều, và Hoành Viễn cũng rất xuất sắc nên hầu như ai cũng không nghĩ đến việc vở kịch có thể thiếu cậu ta được.
Còn Juliet thì vốn có Yên Nhiên tập rất chăm chỉ, biểu hiện cũng không thua kém gì Trúc Nhã nên vai diễn này có thể linh hoạt. Nhưng mà hôm qua khi tổng duyệt, Yên Nhiên lại bị chấn thương nên phải nghỉ. Chỉ còn lại Trúc Nhã. Nếu mà Trúc Nhã....”
Dương Tuấn Vũ ngắt lời đúng lúc Dương Triệu Vũ còn đang định nói tiếp cũng phải nuốt lời vào bụng, hắn trừng mắt bất mãn, muốn nói “Cậu đã muốn nói thì nói thẳng ra đi, gợi ra cho tôi nói còn cắt ngang”
“Chính xác. Nếu mà Trúc Nhã và Hoành Viễn có vấn đề thì coi như vở kịch của nhóm mình không thể diễn, chưa đánh đã bại. Nếu đúng như suy đoán, thì kẻ này muốn chúng ta mất mặt trước toàn trường đây mà. Có thể nói kẻ này rất hận chúng ta.”
“Ai lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế chứ?”- Diệp Minh Châu tức giận, giọng đầy lạnh lẽo, nhiệt độ như rơi vào hầm băng.
Dương Tuấn Vũ và Dương Triệu Vũ chợt rùng mình, nhìn nhau cười khổ “Bà cô này mà tức giận thì đúng là không thể trêu vào được.”
Dương Tuấn Vũ rất thức thời dẫn dắn cơn khí lạnh này theo hướng khác: “Khi nãy, lúc chúng ta đang lo lắng nghĩ cách tìm người thế vai, tớ chợt thấy bọn lớp 10C nhìn sang chúng ta chỉ trỏ cười rất mờ ám. Mà rõ là họ đứng cách chúng ta khá xa, không thể nào nghe thấy việc hai vai chính có vấn đề được. Nên họ là nghi phạm lớn nhất.”
“Lại là bọn chúng”- Diệp Minh Châu mày đẹp nhíu chặt, mũi nhỏ thở mạnh, lồng ngực phập phồng vì tức giận.
Dương Tuấn Vũ thầm nuốt nước bọt “Tức giận cũng rất đẹp nha. Đúng là yêu tinh mà.”