Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 162 : Buông Thả
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
- Nếu yêu nhau thật lòng thì còn cần gì phải sĩ diện làm gì?
- Ha ha.
Dương Tuấn Vũ cười lớn.
- Đúng vậy, cô nói rất đúng. Yêu nhau thì cần gì đến sĩ diện, cần gì đến cảm nhận của kẻ khác làm gì, chỉ cần hai người hạnh phúc là được rồi. Sống cho mình chứ đừng sống cho người khác.
- Đó cũng là suy nghĩ của tôi. Cuộc đời ngắn ngủi, sao cứ phải đắn đo hết cái này rồi cái khác làm gì? Rồi khi nhận ra thì bản thân đã đánh rơi, đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội. Hối hận cũng đã quá muộn rồi. Được sống thì cứ sống hết mình đi. Tôi nói anh đó. Hối hận cũng vô dụng, hãy sống vì mình đi.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy Katherine nói vậy thì thoáng tỉnh ra. Hắn nhìn cô gái này một cái thật sâu. Chỉ nói vài câu, sau đó lại gợi cho hắn nói ra quan điểm, cách nhìn của mình, sau đó lại lấy chính những thứ đó để nhắc nhở hắn.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu cười:
- Cô đúng là một người phụ nữ không đơn giản. Ài, con gái thông minh quá lại càng khó tìm được người yêu. Ừm, tôi rất muốn xem ai có thể xua tan đi băng giá trong trái tim của cô đây – Katherine.
Katherine cười xinh đẹp, cô nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, sau đó gật đầu nói:
- Anh cũng rất đẹp trai, tài giỏi, sao nào, có muốn thử xua tan băng giá cho trái tim tôi không?
- Tôi.
Dương Tuấn Vũ há mồm, tay chỉ chỉ vào mũi mình, rồi hắn thấy cô cười khúc khích thì mới nhận ra mình vừa thất thố, bị một cô gái trêu đùa lại:
- Đúng là tôi gặp cô thì không có gì để đấu lại được rồi.
- Tôi thấy lạnh lạnh, có phải có đôi mắt đang nhìn anh đắm đuối hình viên đạn không? Ài, anh không phải nói với tôi là anh không biết mình đang nợ tình đấy chứ?
Katherine tiến lại gần hắn, nói nhỏ vào tai hắn rồi cười khúc khích đi mất.
Dương Tuấn Vũ sờ sờ gáy “Ài, lại bị cô gái này dắt mũi rồi.” Hắn quay mặt đi thì thấy Vân Tú đang nhìn mình với ánh mắt như muốn ăn thịt. Thấy hắn nhìn lại cô lại quay mặt đi. Dương Tuấn Vũ lắc đầu thở dài “Vân Tú à? Bao nhiêu người tốt sao chị không yêu lại cứ yêu tôi làm gì?”
- Thế chị muốn sao? Tiếp tục chứ?
- Cút. Có tin tôi đánh chết cậu không?
- Không phải chị rất yêu tôi sao? Nỡ làm thế à?
- Tôi giờ mới biết cậu rất vô sỉ.
- Chị biết quá muộn rồi. Ừm, dù sao cũng cảm ơn chị, cảm giác tay và vị giác rất tốt.
- Quỷ háo sắc. Tôi mắt mù rồi. Sao lại bị một tên như cậu bắt mất hồn chứ?
- Có tên đàn ông nào không háo sắc. Thôi đi về thôi, mọi người chắc cũng đang tìm chúng ta rồi.
Hai người vừa đi ra khỏi con ngõ tối thì nhìn thấy đám Lê Khôi và Lâm Băng đang ngó quanh tìm mình, khi nhìn thấy hai người từ nơi đó đi ra, quần áo thì sộc sệch, Lâm Băng mặt đỏ bừng quay đi, Lê Khôi thì ho khù khụ nháy mắt với hắn, vợ anh ta thì che miệng cười tủm tỉm. Chỉ có thanh niên Tùng Khôi Kỳ là mắt trợn lên, sau đó vội cúi đầu xuống nhìn xem giày mình có dánh hạt bụi nào không.
Vân Tú vội vàng nhìn lại cả hai, khi nãy trong kia tối quá, cô cũng không biết có chỉnh lại quần áo tốt chưa. Khi quay sang nhìn thì thấy tên khốn bên cạnh môi vẫn còn son đỏ của cô chưa lau. Khi nãy hắn hôn cô ngấu nghiến mà, cô lại dùng son đỏ bóng, giờ nhìn môi và xung quanh miệng hắn đã đỏ toe toét, nhìn như tên hề bôi son lệch vậy, cô che miệng cười khúc khích sau đó đánh vào tay hắn nói:
- Cậu ăn vụng không chùi mép à?
Dương Tuấn Vũ mới nhớ ra đúng là chưa chùi mép, hắn vội lấy tay lau lau, rồi nhìn sang Vân Tú thì cười lớn:
- Chị cũng không khá hơn tôi.
Vân Tú chợt nhớ ra mình đã nhìn xung quanh quần áo một lượt, nhưng đúng là mặt thì không lấy gương soi nên không biết được. Bây giờ mới nhớ ra thì mặt đỏ bừng lên, cô xấu hổ che miệng lại rồi đá mạnh một cái vào chân hắn:
- Tất cả là tại tên khốn cậu.
Sau đó chạy đi. Lâm Băng cũng cười khúc khích đuổi theo cô, từ xa nhìn hai cô gái còn thấy Vân Tú giơ giơ nắm đấm đe dọa, còn Lâm Băng vừa đi vừa ôm bụng, chắc là cười rất vất vả.