Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 167 : Quyết định mạo hiểm của Katherine
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
Hai người chẳng biết đã hôn nhau bao lâu, khi nụ hôn dừng lại thì trong mắt Vân Tú đã long lanh hiện lên tình yêu nồng nàn. Còn Dương Tuấn Vũ thì vẫn còn chút lo lắng, suy tư, đắn đo, mặc dù đôi mắt đã đỏ lên vì sự tấn công của hormon nam giới.
Vân Tú cũng nhận ra điều đó trong mắt hắn, cô tựa vào ngực hắn:
- Hãy để em là người thay thế Minh Châu trong trái tim anh được không?
Dương Tuấn Vũ xoa nhẹ chiếc lưng ong của cô, hắn nhìn lên vầng trăng đang sáng vằng vặc, thở dài lắc đầu nói:
- Không ai có thể thay thế cô ấy cả.
Vân Tú nghe vậy thì con tim cảm thấy rất đau đớn, đang định nói thì lại nghe thấy:
- Em là em, mà cô ấy là cô ấy. Hai người không phải là một người, vì thế không thể thay thế được cho nhau. Em phải hiểu rằng, anh không thuộc về riêng em, sẽ không chỉ nghĩ tới một mình em, em có đủ rộng lượng để chấp nhận một kẻ như anh không?
Vân Tú không cần nghĩ ngợi, ánh mắt cô kiên định đáp:
- Nếu anh không thể quên được cô ấy thì đừng cố quên, em cũng biết rằng anh không phải là một người đàn ông mà chỉ mình em hay cô ấy có thể giữ riêng cho mình. Em chỉ cần anh yêu thương em thật lòng là được rồi. Những chuyện khác em không quan tâm. Nhưng không có nghĩa anh có thể lăng nhăng chơi bời phong lưu với những người khác.
- Anh có nói anh muốn có thêm người khác bao giờ? Ý anh nói là anh thuộc về em và Minh Châu mà.
- Hai đã là số nhiều rồi, ai biết tên khốn như anh có nói như vậy với những người khác không chứ.
Dương Tuấn Vũ cạn lời, hắn chẳng muốn giải thích làm gì, cúi xuống hôn lên đôi môi đã sưng tấy lên của cô.
Vân Tú lại không cho, cô cười khúc khích tránh đi, cô chính là khi người ta không muốn thì chủ động, lúc đã chìm đắm rồi thì cô trốn mất, bắt anh phải đi tìm.
Dương Tuấn Vũ thấy mình hôn hụt vào chiếc tay mà cô đưa lên môi chắn, sau đó khi mở mắt ra thì cô nàng này đã cầm váy chạy đi rồi. Hắn lắc đầu, mặt tỉnh bơ, tay đúc túi quần, tay kia lắc lắc ly rượu uống cạn, sau đó bước từng bước hướng về phái Vân Tú.
Dương Tuấn Vũ thoáng giật mình trước lời đề nghị của cô gái này, hắn cười khổ “Mình còn không quyết đoán bằng một cô gái”. Nhưng người ta cho tiền tội gì mình không nhận, hắn thầm quyết tâm:
- Cô sẽ không hối hận vì quyết định của mình.
Dương Tuấn Vũ đưa tay ra bắt tay. Đây cũng là lần đầu tiên hắn được tiếp xúc trực tiếp với da thịt cô, chạm vào bàn tay nhỏ nhắn, ừm, rất mềm mại, rất lạnh giá. Chứng tỏ vẻ bề ngoài của cô không phải rèn luyện mà có. Cô vốn đã rất lạnh rồi.
Hắn đột nhiên cảm thấy một điều gì đó vô cùng quen thuộc, cảm giác như là đã quen biết từ rất lâu rồi. Hắn ngạc nhiên, ngước lên nhìn vào cô. Katherine cũng giật mình, bàn tay của hắn rất ấm áp, lần đầu tiên trong hơn 20 năm cô cảm thấy tim mình lại có thể đập mạnh và nhanh như vậy, cô vội rụt tay lại, ngạc nhiên nhìn hắn.
Dương Tuấn Vũ thầm mắng mình định lực kém, bên tay kia đã bị Vân Tú cấu in hằn 5 vết móng tay lớn rồi. Hắn cười khổ nói:
- Xin lỗi vì đã mạo phạm.
Katherine thoáng nghi ngờ chút, sau đó cũng nhanh chóng quay lại bộ dạng lạnh lùng, nhưng đã có chút gì đó tan chảy, cô nói:
- Tôi đặt rất nhiều hi vọng vào mối quan hệ hợp tác này. Chúng tôi cũng rất muốn biết được dựa vào đâu mà anh tự tin khẳng định chúng tôi sẽ không hối hận. Dù sao đối với Volkswagen đây chính là một canh bạc.
- Ở đây nhiều người chú ý, tôi không tiện nói ra. Nếu các vị muốn thì sau lễ hội chúng ta sẽ có buổi nói chuyện riêng tư. Được chứ?
- Chúng tôi rất kỳ vọng vào buổi nói chuyện đó. Hôm đó tôi cũng sẽ chuẩn bị chuyển giao ngay lập tức 20% cổ phần cho anh.
- Vậy thì phải cảm ơn trước thành ý của các vị rồi.
Dương Tuấn Vũ gật đầu cười, sau đó đang định đi thì Katherine thoáng đắn đo sau đó nói:
- Không biết cô Elise (Vân Tú dùng cái tên này làm tên tiếng anh của cô luôn) có cho phép tôi được mượn bạn trai của cô chút không?