Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 189 : Công cuộc đào quặng
Ngày đăng: 14:17 30/04/20
10 tấn quặng nhìn thì nhiều nhưng tinh lọc được 500Kg đã là rất tốt rồi, thậm chí chỉ được 100Kg cũng không quá bất ngờ.
Vì vậy, Dương Tuấn Vũ muốn đào càng nhiều càng tốt. Sau suốt 10 ngày mà họ cũng chưa vào được đến lõi quặng, ai cũng đã cảm thấy đến giới hạn của mình rồi. Họ được Dương Tuấn Vũ cho nghỉ luân phiên, mỗi ngày một nhóm 25 người đào.
Hiệu suất cũng đã giảm đi đáng kể, 10 ngày sau họ cũng chỉ đào được thêm 1 tấn, nhưng loại quặng này tính chất đã bắt đầu có xu hướng tốt hơn rõ rệt rồi. Triệu Cơ cũng đánh giá nó được F+. Dương Tuấn Vũ tính toán ước lượng khoảng cách đến lõi chắc phải cần thêm ít nhất 10 ngày nữa.
Cũng không sai lệch nhiều lắm, đến ngày thứ 8 thì họ cuối cùng cũng động được đến lõi của mỏ quặng này. Dự trữ sản lượng sẽ đạt được khoảng 50Kg, chất lượng đạt E++.
*** Mức chất lượng sẽ là X-, X, X+, X++, X+++ (với X là chữ cái biểu thị tên chất lượng)
Khi nhát quốc, xẻng đâm vào thì chúng bị dính chặt vào đó không cách nào rút ra được. Khối lõi này chẳng khác gì một viên nam châm cực mạnh. Nếu kéo nó ra thì chắc phải san cả ngọn núi này, lấy hết những mẩu quanh xung quanh nó mới làm được. Nhưng số lượng quặng rất lớn, có thể nói, hòn đảo này chính là một viên thiên thạch nguyên chỉnh.
Triệu Cơ nói:
- Hiện tại chỉ có một cách để lấy được cái lõi này ra. Đấy là tạo ra một hệ thống từ trường chống lại nó, phá hủy nó, khi đó lõi quặng sẽ mất đi tính từ trường, nhưng ta có thể sạc lại sau.
- Em muốn nói là áp dụng cách thô sơ của quân đội Việt Nam thời kháng chiến chống Mỹ?
- Đúng vậy, không thể không nói người Việt Nam luôn biết vượt qua nghịch cảnh bằng những thứ đơn giản nhất.
- Vì đồng bào anh đều là người rất thông minh mà.
- Vâng, em biết rồi. Hiện tại chắc anh tự làm được nhỉ?
- Ừm. Cứ để đó cho anh.
Dương Tuấn Vũ chính là áp dụng phương pháp xưa cũ của những chiến sĩ công binh Việt Nam.
Thời điểm đó Mỹ đã thả xuống dãy trường sơn rất nhiều loại bom: Bom bi, bom phát quang (bom nổ tạo ra sóng xung kích cực mạnh làm gãy nát hết mấy Km rừng cây), bom từ trường (Khi bom gặp những thiết bị có tín hiệu điện từ di chuyển (xe ô tô) thì nó sẽ tự được kích nổ. Điều này cũng có nghĩa là dù rơi xuống không gặp xe đi qua lúc đó, thì nó cũng được cắm xuống đất, và khi xe đi qua nó sẽ phát nổ, đây là một loại bom ngăn quân ta vận chuyển vũ khí, đạn dược, lương thực đến chiến trường miền Nam) …
Phá bom từ trường bằng sắt, thép và nam châm đã được những chiến sĩ của quân đoàn công binh Việt Nam nghiên cứu và thực hiện thành công, nó góp phần không nhỏ trong thắng lợi của quân và dân ta.
Phương pháp phá rất đơn giản, chỉ cần vòng nhiều vòng dây dẫn điện xung quanh quả bom, sau đó chập hai đầu dây vào hệ thống điện: Pin hoặc máy phát điện (máy nổ - chạy bằng xăng dầu). Nguồn điện được dẫn qua các vòng dây sẽ tạo ra một từ trường điện xung đột với từ trường của quả bom làm nó bị vô hiệu hóa.
…
- Cái này cũng không trách ai được. Chúng tìm ra trước thì hưởng trước thôi. Anh có nghĩ chúng quay lại không?
- Anh nghĩ rất có khả năng. Bọn chúng chắc chắn cũng biết là còn quặng, tội gì mà lại bỏ phí đồ quý hiếm như vậy. Thiên thạch không phải rơi đầy đường như sỏi đá a.
- Nhưng tại sao chúng lại không cho người ở lại canh gác nhỉ? Nếu là em thì em sẽ mang thêm thật nhiều người tới khai thác, sau đó đợi tàu chở hàng tới sẽ vẫn chuyển đi, như vậy không phải sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn sao?
- Đây cũng chính là điều mà anh thắc mắc. Nhưng dù thế nào thì những mẩu quặng từ trường này cũng sẽ được dùng để sản xuất vũ khí và đạn dược, trong khi hòn đảo này rõ ràng là thuộc quản lý của chính phủ Việt Nam. Ài, nước ta lại bị đào trộm tài nguyên rồi.
- Em nghĩ đến một khả năng hơi vô lý.
- Em nói đi, anh luôn thấy em luôn nghĩ ra thứ rất hợp lý đó chứ.
Vân Tú được hắn khen cô vui vẻ hôn chụt một cái, sau đó cười nói:
- Em nghĩ là bọn chúng đã vận chuyển quặng đi hết thật, nhưng chắc chắn vẫn có người ở lại trên đảo này, chẳng qua là chúng ta không biết họ nấp ở đâu. Nếu như vậy sẽ có ba khả năng:
Một là chúng đang ở trên đảo thì nhận thấy có người xâm nhập, vì thế bọn chúng lựa chọn trốn đi quan sát. Sau đó lại thấy chúng ta không tìm kiếm nhiều mà đột nhiên trèo lên núi đào, sau đó quặng rơi ra như nước. Chúng muốn đợi chúng ta thu hoạch xong, đang mệt mỏi sau đó nẫng tay trên.
Hai là chúng đã bị cái gì đó “thịt” hết rồi. Cái này hơi kinh dị, thịt được cả một đôi quân mà không để lại bất cứ dấu vết gì thì là quái vật rồi.
Ba là chúng đang đi tìm cái gì khác mà không chú ý đến chúng ta. Mà chúng ta đào chan chát cả tháng, kết hợp với vụ sập núi mà bọn chúng cũng không đi ra chứng tỏ chúng đang ở rất xa không nghe thấy- cái này có thể loại được, vì đảo này không lớn đến mức không nghe thấy gì. Hoặc chúng đang mắc kẹt ở đâu đó không ra được.
Em thấy trường hợp thứ ba là hợp lý hơn cả. Vì rõ ràng tên Lão Nhất này trước đó đột nhiên mất tích, sau đó để người của hắn nhẹ nhàng đi hết, công sức bắt người bao nhiêu năm còn chưa tận dụng để khai thác hết sao hắn nỡ để họ đi được.
Vì vậy rất có thể hắn đã mắc ở đâu đó, rồi người của hắn lần theo ký hiệu hắn để lại muốn tới đó giúp đỡ nhưng tất cả cũng mắt kẹt luôn.
…
Tuy vẫn còn nhiều chỗ chưa hợp lý những mà Vân Tú đã nói được những điểm rất mấu chốt rồi. Dương Tuấn Vũ hỏi Triệu Cơ:
- Em có quét được nơi nào bất thường như cô ấy nói không?
- Khi trước em bị từ trường làm ảnh hưởng đến khả năng dò tìm và phân tích, hiện nay lõi quặng đã bị vô hiệu hóa nên em đã quét được đại khái bản đồ của hòn đảo này rồi. Đúng là có một nơi có điều bất thường. Nơi đó có một nguồn năng lượng khá kỳ lạ. Có thể nó là nguồn gốc của sự lạnh hóa nước biển nơi đây.