Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 195 : Ôn thi Đại Học làm sao cho đúng?

Ngày đăng: 14:17 30/04/20


P/s: Rất cảm ơn bạn quangloc8388 đã Tặng 5,000 đậu cho truyện. Mong được anh chị em ủng hộ.



…..



Lớp 12 cũng là quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời học sinh. Mỗi một ngày trôi đi là những người bạn lại ít thêm một ngày được học cùng nhau. Vì thế ai cũng rất trân trọng khoảng thời gian này, đã qua đi là không lấy lại được.



Dương Tuấn Vũ nhớ lại kiếp trước mình đã trải qua quãng thời gian cấp ba chẳng có chút kỷ niệm gì. Những người bạn hiện tại lúc đó hắn còn không nhớ rõ mặt, không biết hết tên. Ba năm học cùng nhau nhưng chẳng để lại bao nhiêu ấn tượng. Giờ thì khác rồi, những gương mặt này đã vô cùng thân quen.



Dương Tuấn Vũ của hiện tại chính là một học sinh rất ưu tú của nhà trường. Vừa có thành tích các môn học đều trên 9 phẩy (xuất sắc), vừa là linh hồn của đội bóng rổ, hai năm liên tiếp đều dẫn dắt đội đạt giải nhất cấp trường, vô đối trong khu vực tỉnh Vĩnh Hà. Chỉ còn thiếu giải quốc gia nữa thôi, nhưng hai năm trước đều không có thời gian để tham gia, nên đội tuyển đi thi đấu vòng loại khu vực các tỉnh phía bắc đều chỉ lọt thắng được 1 vài trận, sau đó là ủ rũ ra về.



Năm nay đã là năm cuối rồi, mọi người đều cố gắng tập trung để thi vào các trường đại học tốt nhất. Vào thời điểm đó câu nói nổi tiếng là: Nhất Y, nhì Dược, tạm được Bách Khoa, qua loa Sư Phạm, vẫn còn phần nào thể hiện được lối suy nghĩ tiêu cực của các bậc phụ huynh. Và quan điểm không đỗ đại học thì chỉ có đi làm công nhân. Những quan điểm sai lầm này vô cùng nguy hiểm.



Cũng chính vì thế, quãng thời gian quý báu này mọi người đều vùi đầu vào đi ôn các lò luyện thi, học thêm khắp nơi mà chẳng cần biết sẽ thu lại được bao nhiêu kiến thức.



Học quá nhiều vô cùng không tốt: Luyện thi ở trường, ở nhà giáo viên, ở lò luyện thi, và cả gia sư tại nhà nữa đã trở thành xu thế của mọi người. Nếu đứa nào mà không đi học thì sẽ bị coi thường, rồi thì thấy mọi người đi học mà mình không đi thì tâm lý lo lắng, sợ bọn bạn học hết cả kiến thức của mình hay sao vậy.



Dương Tuấn Vũ vừa ngồi học, vừa cắn bút trăn trở “Hiện tại đã là tháng 11 rồi, thời gian chẳng còn nhiều nữa, không biết bây giờ thay đổi có kịp không?”. Ngồi nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định lát nữa gặp cô Giang Mẫn xin ý kiến.



Sau tiết học Toán, Dương Tuấn Vũ nhanh chóng lên trên bàn cô:



- Cô ơi. Cho em đề xuất ý kiến một chút.



- Ừ. Em lại có tin gì vui cho trường à?



Cô Giang Mẫn mỉm cười, cô rất hài lòng về cậu học sinh này. Từ khi Diệp Minh Châu không còn đi học nữa, mọi quan tâm cô đều cho đứa trẻ trước mặt. Và hắn cũng không làm cô thất vọng, hai năm liền đều đạt được giải nhất học sinh giỏi quốc gia. Chỉ tiếc là đang lúc chọn học sinh đi thi Olympic Quốc Tế thì Dương Tuấn Vũ lại có việc bận. Đây cũng là nỗi tiếc nuối nhất của cô và nhà trường trong bao nhiêu năm dạy học.



Chưa kể cậu nhóc này luôn rất khiến cô yên tâm, làm gì cũng rất có phong phạm của người lớn, mọi chuyện phát sinh đều được hắn xử lý tốt, vì vậy, các giáo viên khác đều hâm mộ và ghen tị nói cô làm giáo viên chủ nhiệm nhàn nhã nhất của cái trường này.



Rồi vụ xin được tài trợ cho nhà trường, làm cho Vĩnh Hà Nhất từ một trường chọn của tỉnh trở thành một trường điểm quốc gia, thậm chí với trang thiết bị hiện đại hàng đầu như thế này chỉ sợ cả nước không có mấy trường. Các thầy cô giáo bây giờ, mỗi ngày đến lớp là một ngày vui vẻ.


- Em muốn có một buổi tọa đàm với toàn thể học sinh lớp 12 chia sẻ về cách ôn thi tốt, đồng thời em cũng muốn thay đổi khung chương trình giảng dạy các lớp ôn thi.



Giang Mẫn giơ tay phát biểu:



- Em có thể nói rõ hơn không?



Dương Tuấn Vũ gật đầu nói:



- Về buổi tọa đàm này, vì em chưa thi đỗ nên cũng không dám mạnh miệng làm người chủ trì. Nếu có một thầy cô nào đó đứng ra nói thì hợp lý hơn, hoặc mời một số các anh chị khóa trên đỗ điểm cao, vào các trường top về đây chủ trì thì sẽ ổn hơn.



- Việc này cô sẽ phụ trách.



Triệu Mạn Ngọc giơ tay nhận.



Dương Tuấn Vũ hơi bất ngờ vì có người nhận cái trách nhiệm này. Hắn gật đầu cảm kích với cô:



- Cảm ơn cô đã đứng ra nhận nhiệm vụ khó khăn này.



Triệu Mạn Ngọc cười:



- Cô cũng muốn góp chút sức vào thôi, nhưng em cũng cần phải có mặt trong buổi tòa đàm đó với vai trò là đại diện học sinh của khối 12.



- Tất nhiên ạ. Cụ thể trong buổi tọa đàm đó, mọi người sẽ chia sẻ các phương pháp học hiệu quả nhất, rồi tổng hợp lại thành một quyển sổ “Hướng dẫn ôn thi Đại học hiệu quả”. Để sau này, các em khóa dưới sẽ có thứ để tham khảo.



- Cô đồng ý.



Minh Ngọc gật đầu.



Mọi người cũng nhanh chóng tán thành cách làm này. Đây là một phương pháp đúc kết kinh nghiệm rất quý báu, sau này có thể sẽ là một quyển sách lưu truyền qua các thế hệ, mỗi năm lại dày thêm một chút.