Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 210 : Cuộc hẹn lúc 12h

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Dương Tuấn Vũ ngồi xuống ghế cười nói:



- Hai thầy cô nhìn nhà em có gì mà ghê vậy?



Hai người mới từ trong nỗi kinh ngạc tỉnh lại, thầy Chu vội nói:



- Lúc mới đến cổng thầy cô còn tưởng nhầm nhà. Không ngờ mới có mấy năm nhà em đã ăn nên làm ra như vậy. Thật đáng chúc mừng a.



- Dạ, cảm ơn thầy. Quán cơm Tuyết Yên là của nhà em mở đó, thầy cô khi nào cần liên hoan hay hội nghị thì nhớ đến nơi đó đặt tiệc nhé.



Giang Mẫn ngạc nhiên:



- Không ngờ nhà em lại mở chuỗi nhà hàng nổi tiếng đó, bây giờ đến đó cũng phải đặt trước mới có chỗ ngồi. Chỉ sợ liên hoan mà đặt thì không biết phải hẹn trước bao lâu.



- Riêng thầy cô trường mình thì cứ yên tâm ạ. Mọi người cứ liên hệ với cha mẹ hoặc hai đứa em là được.



- Làm như vậy có ổn không?



- Tất nhiên là ổn ạ.



- Vậy thì phải cảm ơn em trước rồi. Mà công nhận một điều, nhà hàng Tuyết Yên làm đồ ăn rất ngon. Không ngờ cha mẹ em lại giỏi như vậy.



- Vâng, hì hì. À mà hôm nay thầy cô đã đến đây rồi thì ở lại cùng ăn cơm với cả nhà em nhé.



- Như vậy… hình như không được tiện lắm.



- Không vấn đề gì, mọi người đều là người quen cả. Em cũng nên cảm ơn hai thầy cô đã giúp em rất nhiều trong ba năm học vừa qua ạ.



Chu Bình cười lắc đầu:



- Phải là em đã giúp nhà trường mình rất nhiều mới đúng. Nói không quá, trường ta được như hôm nay công lao của em rất lớn. Hôm nay hai thầy cô cũng đến đây muốn em tham dự một buổi



phỏng vấn của bộ giáo dục.



Dương Tuấn Vũ ngớ ra:



- Phỏng vấn gì thế ạ?



Giang Mẫn cười mắng:




- Anh là đồ vô sỉ.



- Cô nói thế là không đúng rồi. Nếu cô đi ám sát có cho người khác cơ hội phản ứng không? Dùng từ ám sát chỉ là bao biện thôi, bản chất chính là đánh lén, là hèn hạ, là ti tiện.



- Anh …



- Tôi làm sao. Cô chính là người phụ nữ hèn hạ ti tiện mà.



Julia bị hắn sỉ nhục như thế thì từ tức giận chuyển sang tủi thân, vành mắt đã đỏ lên, cô cắn chặt môi, đôi mắt nhìn trừng trằng vào hắn.



- Sao nào. Bị nói trúng tim đen rồi hả? Bây giờ là ai xin tha đây?



- Tôi … tôi … Anh … là đồ khốn.



Dương Tuấn Vũ gật đầu:



- Đúng vậy, cô chính là đồ khốn. Không ngờ cô lại biết mình biết ta như vậy.



- Vô sỉ.



- Lại còn cả vô sỉ nữa à? Cô đúng là tập hợp nhiều điều xấu xa đó.



Julia bị hắn trêu tức như muốn ngất đi. Quá ấm ức nên nước mắt đã chảy ra.



- Này, tôi không có vì nước mắt mỹ nhân mà bỏ qua cho cô đâu. Cô dám năm lần bảy lượt chặn đánh tôi, nghĩ tôi là đứa dễ bắt nạt sao? Lại còn hù dọa muốn ăn tim tôi nữa chứ? Xong lại muốn nhận được quà miễn phí? Đâu có chuyện tốt như vậy.



Hư này, còn nhỏ mà không lo học. Hư này, còn bé mà đã thích đánh đấm. Hư này, bé mà dám hỗn với anh. Hư này…



Mỗi lần “hư này” là Dương Tuấn Vũ lại đánh vào mông cô một cái. Julia lần đầu bị một kẻ khốn kiếp vô lễ như thế. Dù cô có lạnh giá thế nào thì vẫn chỉ là một cô gái nhỏ, cô tức giận khóc lớn.



- Khóc lóc cái gì. Còn khóc nữa tôi lại đánh tiếp, đánh tới bao giờ nín thì thôi.



Nói xong hắn lại đánh thêm mấy cái vào mông cô.



Julia thấy hắn quá vô lý, khóc cũng không được, nói cũng không xong, cô tức muốn ngất đi.



“Không ngờ con nhóc này cũng lớn ghê, chỗ đó đánh rất đã tay a”. Dương Tuấn Vũ mỗi lần lại cảm nhận thêm một chút cảm xúc mềm mại, đàn hồi nơi bàn tay truyền đến.