Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 218 : Hạ Minh Nguyệt

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Khi cha mẹ cô mất sớm thì vợ chồng chú hai đã chăm sóc cô như con gái. Và quyền lực phần lớn cũng ở trong tay chú. Tuy vậy, chính sự hiền từ và tình cảm không dứt khoát, không lạnh lùng tàn nhẫn được nên khi những đứa em mắc lỗi lầm chú đều bỏ qua. Nhưng nào biết được càng bỏ qua chúng càng lấn tới, sau đó dần dần là tranh đoạt quyền lực.



Hạ Minh Nguyệt sau khi đi du học về thấy được sự xuống dốc của nhà chú hai và bộ mặt bẩn thỉu của những kẻ được coi là người thân kia thì rất đau buồn. Chú hai cũng biết mình không phải là vị trí thích hợp cho chức gia chủ vì ông quá hiền hậu, mà hai đứa con thì vẫn còn nhỏ nên mọi hy vọng ông đều gửi gắm cho Hạ Minh Nguyệt.



Trong thời gian còn chút quyền lực, chú hai cũng nhận ra cô là một người có tính cách mạnh mẽ nên đã cố gắng bồi dưỡng cô trở thành một nữ cường nhân thành đạt.



Và những cố gắng không ngừng nghỉ của cô rốt cuộc đã thành công, trong bàn tiệc lớn không có ai là không biết và phải nể mặt cô. Thậm chí những gia chủ khác cũng phải khách khí ba phần.



Còn những kẻ được gọi là người thân kia cũng không ít lần hãm hại cô nhưng đều tốn công vô ích.



Tuy vậy, hiện tại gia tộc cũng chia ra hai phe như thế, không ai có thể triệt tiêu hoàn toàn đối phương. Hạ Minh Nguyệt cô dù có giỏi đến đâu nhưng vẫn là phận nữ nhi, mà trong các đại gia tộc thì không bao giờ có chuyện nữ nhân làm gia chủ. Nực cười, nếu nữ nhân làm gia chủ thì chẳng lẽ cả gia tộc sẽ thuộc về chồng cô – một kẻ ngoại nhân khác họ sao?



Chính vì vậy, dù ông nội có thương yêu cô đến đâu cũng chỉ thở dài bất lực. Không ít lần ông đã khóc vì tiếc nuối sao cha mẹ cô lại không sinh ra cô là con trai.



Hạ Minh Nguyệt cũng biết mình dù cáo tài giỏi nhưng cũng không vượt qua được cái phong tục cổ hủ này, nên đến hiện tại, ngoài việc cô quá bận rộn để nghĩ đến chuyện yêu đương, hoặc chưa tìm được người nào hợp ý, mà dù có tìm được thì cô vẫn chỉ cắn răng mà từ chối. Vì một khi có một mối quan hệ tình cảm thì quyền lực của cô trong gia tộc sẽ ngay lập tức bị đưa ra xâu xé. Đây chính là một quy ước ngầm của cả gia tộc, mà cô đâu phải ngu ngốc mà không nhận ra được điều ấy.



Vì lẽ đó nên cô rất kỳ vọng về đứa em trai họ này. Về lý về tình hắn đều là người có đủ khả năng làm gia chủ và giúp cô gánh vác mọi việc. Mà muốn như thế trước hết hắn cần phải quay về gia tộc đã. Hôm nay chính là cơ hội đó.



Hạ Minh Nguyệt chỉ phân vân một lát sau đó nhanh chóng gọi điện cho bên đặt cược, 2 triệu đô nhanh chóng được đặt.



Cô nhìn vào bảng thông báo, tỷ lệ cược của tên nhóc lạ mặt kia là 1 ăn 3, còn của tên Bạch Hổ kia là 1 ăn 1.5.



Hạ Minh Nguyệt quyết định dừng cuộc họp, cô cũng cảm thấy hứng thú với tên nhóc dám gạ gẫm Phá Quân lấy ra 2 triệu đô để đặt cược cho mình. Hắn lấy sự tự tin này ở đâu? Hay chỉ lừa gạt được em ngốc ngếch của cô, nếu là thế thì cô sẽ không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.



Thấy cô hạ đứng lên thì các lãnh đạo khác cũng không hiểu làm sao. Đang định đi theo thì Minh Nguyệt lắc đầu:



- Các vị cứ họp đi rồi tập hợp báo cáo lại cho tôi. Kiến Hoa, cậu chủ trì cuộc họp.
- Cái gì?



Hạ Minh Nguyệt quay ngoắt lại nhìn lên bảng điểm thì thấy 7-10-… Cô chưa kịp phản ứng gì thì liên tiếp ba tiếng súng vang lên “ Đoàng! Đoàng! Đoàng!”. Tất cả mọi người còn đang ngạc nhiên vì điểm 10 này, đại đa số đều đang nghĩ là chó ngáp phải ruồi, không ngờ cậu thanh niên này chẳng hiểu sao lại lên cơn điên bắn liền ba phát liên tiếp.



Dù họ có không chơi cái trò này nhưng cũng từng xem thi đấu không ít, Barett M99 là một súng bắn tỉa siêu giật, từ khi nào đã trở thành súng tiểu liên rồi?



(Súng bắn tỉa: Bắn từng phát một), (Súng tiểu liên/ súng liên thanh: Bắn liên tiếp không có khoảng nghỉ).



Mọi người còn vừa nghĩ tên nhóc này điên thì khi nhìn lên bảng điểm thì họ dụi dụi mắt, họ đang nghĩ có phải không phải hắn điên mà mình đang điên mới đúng.



Hạ Minh Nguyệt lần thứ hai thất thố trong ngày, cái miệng xinh đẹp há rộng, bàn tay nhỏ đưa lên che lại, cô vừa suy nghĩ vừa lắc đầu “Không thể có chuyện như thế được”.



Hạ Phá Quân thì ngây dại, sau đó là một màn hò hét rừng rú:



- A ha ha ha. Siêu thiện xạ là đây. Tất cả các người mở to mắt chó của mình lên mà xem. Dám coi thường bạn của tôi à. A ha ha. Thật con m* nó quá đã.



Hắn chạy đến ôm chầm lấy Dương Tuấn Vũ nhưng định quay quay mấy vòng thì nhận ra hắn không nhấc tên bạn cao lớn này lên được. Hắn cười lớn:



- Ha ha. Anh bạn, bắn siêu đẳng như vậy mà làm tôi phải giới thiệu tốn hết bao nhiêu nước bọt. Chẹp. Người anh em quá giấu nghề đi.



Dương Tuấn Vũ biết nói lần đầu mình bắn thì có chó nó tin. Vì thế hắn chỉ cười mà miễn giải thích.



Ở loạt đạn thứ nhất hắn chính là chưa quen, nhưng sau đó đã tính toán được độ giật và các yếu tố môi trường xung quanh thì hắn nhanh chóng thích nghi.



Phát đạn thứ hai đi ra thì Dương Tuấn Vũ lại cảm thấy quá đã, hắn liền ngắm và bóp cò liên tục ba lần nữa. Thậm chí nều mà không phải Triệu Cơ nhắc đã bắn đủ số lượt thì hắn đã bắn hết băng đạn 10 viên này rồi. Hì hì, vẫn còn thèm, bỏ chiếc súng xuống vẫn còn vương vấn a.