Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 221 : Không cần báo đáp

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Hạ Minh Nguyệt thận trọng hỏi:



- Sao cậu biết đây là lính đánh thuê hạng D? Cậu điều tra về chúng tôi à?



Dương Tuấn Vũ bĩu môi:



- Cần gì điều tra, chỉ có mấy người điều tra về tôi thôi. Sao hả, chắc biết tôi là ai rồi chứ? Được rồi, tạm thời không nói về tôi, hai người cần phải ưu tiên giải quyết việc nhà trước đúng không?



Cô nhìn hắn một cái thật sâu, người thanh niên này đúng là không đơn giản, cậu ta còn biết họ gặp nhau để bàn bạc về thân phận của hắn. Cuối cùng cô vẫn gật đầu nói:



- Ừm, cậu tiếp tục phân tích đi. Tôi muốn nghe quan điểm của cậu.



- Tôi dám chắc quan điểm vừa rồi, lính hạng D sẽ không mắc sai lầm như vậy. Vì thế chắc chắn có nội gián. Ây…



Hắn nói đến đó thì viên đạn cũng được hắn cắn răng chọc vào rồi gẩy ra từ bả vai. Hai người nhìn thấy mà rợn hết cả người, da gà da vịt nổi hết lên.



Dương Tuấn Vũ cười cười, hắn bôi thuốc và uống kháng sinh, sau đó băng lại vết thương. Hắn tiếp tục:



- Vì đã nhìn thấy tên sát thủ này nên tôi cũng không thể thấy chết không cứu, mà thời gian chạy tới bắt hắn thì có lẽ hắn đã bắn được cả chục viên đạn rồi. Trong tay tôi lại không có súng, vì thế chỉ còn cách lao lên đây cứu người.



- Sao anh không hô lên, như thế chẳng phải sẽ tốt hơn sao?



- Cậu nghĩ hô lên thì người của cậu cứu trợ nhanh hơn hay là làm loạn lên giỏi hơn. Và hai người ở trong này liệu có nghĩ tôi là kẻ điên thay vì nhảy đi tránh đạn.



Hai chị em bị hắn nói thế thì cúi đầu, đúng là nếu mà hắn hét lên thì chắc giờ này họ thăng thiên rồi.



Dương Tuấn Vũ tiếp tục:



- Tôi to gan đoán tên đó là tên Bạch Hổ.



- Cái gì? Hắn lại có gan chó lớn như vậy?



- Sao không dám. Từ lúc nhìn thấy hắn ở đây tôi đã biết hắn là người không đơn giản rồi. Nếu tôi nói sức mạnh của hắn còn hơn đứt đám lính đánh thuê của cô thì cô có tin không?



- Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi tin cậu sẽ không nói bừa.






Sau khi Dương Tuấn Vũ về nhà, hắn ngay lập tức gọi điện cho Vân Tú. Đầu tiên là màn hỏi thăm ngắn ngủi dài nửa tiếng, sau đó mới bắt đầu vào việc chính:



- Em và Lau tìm hiểu thông tin về Lý Gia Đông và công ty Thủy Sản Đại Phát của Trần Thế Kiệt cho anh. Đặc biệt chú ý những hoạt động liên quan đến công ty Thủy Sản An Thái. Anh nghi ngờ ở đây có một âm mưu nhắm vào công ty thủy sản ở Yên Phú này. Nếu giải quyết được vụ này chúng ta sẽ có thêm một mối quan hệ hợp tác về thủy sản, nó sẽ giúp ích cho kế hoạch tự sản xuất lương thực cho nhà hàng Tuyết Yên.



- Em cũng được Tuyết Yên nói rồi, hiện tại cũng đã tìm được một số manh mối.



- Ồ, từ khi nào em gái anh lại quan tâm đến chuyện này vậy?



- À. Thực ra cũng không phải là chuyện này, mà cô ấy nói hôm nay anh tới thiên đường của Hà Đô để chơi.



- Anh đến đó để theo dõi một người thôi.



- Anh không cần phải vội giải thích thế. Nếu mấy cô gái đó thì em cũng không có bận tâm, nhưng mà nghe nói bà chủ của Uyển Vân gia trang vẫn còn là một mỹ nhân độc thân.



- Cô gái đó ghê gớm lắm, anh không dám.



- Ồ, đã gặp nhau rồi cơ à? Em nghe nói cô ấy một năm chỉ ở Uyển Vân gia trang tổng thời gian cộng lại cũng chỉ trong 1 tuần thôi, không ngờ anh lại có may mắn được gặp người đẹp.



- Anh nghe thấy cái mùi dấm chua ở đâu ý nhỉ?



- Tốt nhất anh nên ngoan ngoãn một chút.



- Hì hì. Được rồi, anh biết phải làm gì mà. Cuối tuần này chắc anh sẽ về căn cứ vài hôm. Em có rảnh không?



- Ừm, để em sắp xếp lịch công tác đã.



- Ok em. Nhớ không được trốn mất đâu đấy.



- Tút… tút… tút…



Dương Tuấn Vũ ngẩn ra khi nghe tiếng cúp máy, sau đó lắc đầu cười, cô bạn gái này nhìn thì gợi cảm quyến rũ nhưng mà khi làm chuyện đó lại như con mèo con ngây thơ.



Nghĩ linh tinh cả người lại nóng bừng lên, hắn vội vào nhà tắm xả nước. Ài, đúng là mới yêu nhau mà phải xa nhau thật không dễ dàng gì.