Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 246 : Trêu Hoa Ghẹo Nguyệt
Ngày đăng: 14:18 30/04/20
Khoảng 5 phút sau, Dương Tuấn Vũ quay lại, hắn tự nhiên mở cửa rồi ngồi xuống tự rót cho mình 1 ly.
Hắn đẩy tập tài liệu cho Katherine và nói:
- Chủ tịch, mời xem.
Katherine hừ một tiếng, cô cầm tập tài liệu thoáng liếc qua. Nghĩ là không có cái gì nhưng vừa nhìn đã thấy dòng tiêu đề nổi bật: “Internet of Things” (Vạn vật kết nối internet). Katherine không còn thái độ coi thường nữa, cô ngồi thẳng lưng đọc bản kế hoạch này.
Trong bản kế hoạch có hai mục tiêu chính:
- Thứ nhất: Phát triển hệ thống mạng mới, trong đó thế hệ đầu tiên là 5G networks. Và sau thành công sẽ phát triển các thế hệ tiếp theo.
- Thứ hai: Ứng dụng công nghệ viễn thông vào mọi phương tiện, chính là Internet of Things (IoT). Trong đó cũng nêu bật các ứng dụng quan trọng: Phương tiện không người lái/ lái tự động, điều khiển các thiết bị từ xa theo thời gian thực, ví dụ đơn giản, bạn ở công ty và muốn điều khiển các vật dụng ở nhà của bạn: Điều hòa, bình nóng lạnh, máy giặt …
Cứ thử tưởng tượng khi bạn trở về nhà vào mùa đông lạnh lẽo, mở cửa ra bạn sẽ được hưởng không khí ấm áp. Tối nay bạn có cuộc hẹn quan trọng mà thời gian rất gấp, bạn không thể đợi 15-20 để chờ nước nóng? Điều khiển từ xa sẽ giúp bạn. Bạn đang đi họp và không thể đón con đúng giờ? Bạn chỉ cần hạ lệnh cho chiếc xe của mình đến công trường đón con và đưa nó về nhà.
Dù chỉ là những việc nhỏ nhất nhưng nó có thể giúp cuộc sống của bạn bớt bận rộn hơn.
Mỗi cú click chuột, mỗi lần chạm vuốt điện thoại là bạn có thể kết nối với mọi đồ vật trong nhà. Quá tiện nghi, quá thoải mái.
Katherine vừa đọc vừa thỉnh thoảng nhìn lên, cô thấy gương mặt đắc ý của hắn nhưng cũng không làm gì được. Kế hoạch này đúng ra rất có tính ứng dụng và giá trị lợi nhuận cao.
Sau khi đọc xong và nắm được các điểm chính, cô đặt bản kế hoạch xuống, uống hết ly rượu, ngón tay trắng thon dài gõ gõ lên mặt bàn. Một lúc sau cô nói:
- Cậu dám chắc bao nhiêu phần trăm dự án này sẽ thành công? Tôi thấy nhiều vấn đề cậu đưa ra tuy rất tốt nhưng tính khả thi không cao. Thậm chí tôi còn tưởng mình đang đọc kịch bản của một bộ phim viễn tưởng nữa chứ.
Dương Tuấn Vũ ngồi ngả về phía trước, hai tay đặt lên bàn, mặt hướng gần đến nói:
- Cô chỉ cần nói có dám làm hay không? Cô cần hiểu cho rõ, tôi không đi xin cô tài trợ mà là đang mời cô hợp tác.
- Anh …
- Cô đừng tức giận, đây là lời nói chân thành giữa hai người bạn. Tôi tin tưởng cô nên mới cho cô tham gia. Tôi nghĩ cô đọc xong bản dự án này thì sẽ hiểu được giá trị rất lớn của nó chứ? Nói: Dám làm hay không?
Katherine lưỡng lự, nếu nói dám tức là cô sẽ phải điều động được 50-80 tỷ USD cho dự án này. Nếu nói không? Cô không muốn miếng ăn vào miệng rồi còn đi rơi mất.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cầm bản thảo đứng dậy.
- Chào anh. Không tiễn.
Dương Tuấn Vũ thấy cô đứng dậy ra chỉ tay ra cửa, hắn cười vẫy vẫy tay, nhưng nhận lại được đôi mắt tức giận. Cô nàng giơ nắm đấm nhỏ dứ dứ.
Hắn cười ha hả chuồn mất. Đúng là không nghe lời là cô gái bạo lực này sẽ cho ăn đấm ngay a. Ít nhất cho tới khi thắng được cô thì hắn mới có quyền nói chuyện.
Dương Tuấn Vũ xoa xoa ngực, miệng nhếch lên, hắn nghĩ linh tinh, chân vẫn cứ bước về phía trước mà không để ý có đôi chân ngáng đường, tí nữa lại ngã sấp mặt. Đang định trừng mắt chửi thì mới thấy Vân Tú đang cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực làm hai con thỏ trắng ngộp thở phải chui lên.
Vân Tú thấy đôi mắt háo sắc của hắn đang nhìn bậy bạ thì véo cái tai, mặc kệ hắn van xin, cô dứt khoát kéo vào phòng hỏi tội.
Đột nhiên cô hôn hắn, Dương Tuấn Vũ nghĩ cô muốn làm chuyện đó nhưng không cái lưỡi của hắn lần thứ hai trong ngày bị cắn, lần này còn mạnh hơn lần lúc nãy. Vân Tú đẩy hắn ra.
Dương Tuấn Vũ đang muốn nói thì nhìn thấy cô gái này đang che miệng, nước mắt chảy ra. Hắn bối rối:
- Em sao vậy? Ai bắt nạt em?
Vân Tú đẩy tay hắn ra, cô chạy ra ngoài cửa.
Dương Tuấn Vũ hiểu ngay ra vấn đề, hắn kéo tay cô, ôm chặt cô vào lòng, miệng liên tục nói:
- Xin lỗi em. Là anh sai. Nhưng mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Là do anh có chút mất kiểm soát thôi.
- Anh … Anh đi ra ngoài. Ngay lập tức.
- Anh xin lỗi.
- Em không muốn nghe. Em cần yên tĩnh một mình. Anh ra ngoài đi.
Dương Tuấn Vũ cầm tay nhưng bị cô đẩy ra. Hắn áy náy:
- Được rồi, anh đi ra ngoài, em nghỉ đi.
Hắn nhìn cô thấy Vân Tú không có phản ứng gì, cô vẫn chỉ đứng đó khóc, hắn cảm thấy mình quá khốn nạn, quá vô dụng, đôi chân từng bước đi ra cửa. Đóng cửa lại, hắn tựa lưng vào cửa, ngẩng lên thở dài, suy nghĩ lại quãng thời gian đã qua. Rốt cuộc mình đã làm cái gì thế này? Thật sự không thể yêu một người được sao?
Mình đúng là một tên khốn mà. Để cô gái yêu mình phải đau khổ vì mình đi đùa giỡn một người khác, cô ấy nói không cần mày chỉ yêu một mình cô ấy mà mày cũng tin, cũng tự nhiên đi trêu hoa ghẹo nguyệt?