Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 248 :

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Vân Tú ăn xong chỗ mochi, cô nằm ngả vào đùi hắn, đôi chân dài đá đá chăn nghịch ngợm nhìn rất đang yêu. Rồi đột nhiên cô nhớ ra cái gì đó:



- Bây giờ là mấy giờ rồi?



Dương Tuấn Vũ ngẩn ra, hắn nhìn đồng hồ:



- 19 giờ 15 phút.



- May mà vẫn kịp. Mau đi tắm rồi đi chơi thôi. 



- Ồ. Em muốn đi đâu. Hay là cứ ở nhà ngủ cho sướng.



- Thì là đi gặp cái nhóm thần thần bí bí ấy. Tối nay 20 giờ 30 bọn họ gặp nhau, lúc sáng Katherine mời em đã nhận lời rồi. 



- Không gặp.



- Có phải anh bị một cô gái ngược đãi nên sợ rồi không? Hihi. Con ma háo sắc đã gặp đúng cao thủ. Đáng đời lắm.



Dương Tuấn Vũ vuốt vuốt mũi:



- Là cô ta mạnh biến thái thôi. Nhưng người khác chưa chắc đã đạt được trình độ như thế. Chưa kể là lúc đó anh không đề phòng nếu không …



Vân Tú ngắt lời:



- Được rồi. Nếu không anh sẽ còn thảm hơn. Mau mau đi tắm, đi cả ngày lang thang bẩn thỉu. Ưm 



… ư…



Dương Tuấn Vũ hôn xuống cái miệng đang phê bình. Sau đó hắn đứng dậy chuồn vào nhà tắm.



Vân Tú nhìn cái bộ dạng đắc ý của hắn thì cũng bật cười, nhiều lúc hắn mới đúng là tên nhóc 20 tuổi. Cô lấy quần áo cho cả hai rồi mang vào.



Khi mở cửa thì cũng là lúc hắn đã cởi xong đồ, nhìn cái thứ xấu xí gớm ghiếc đó mãi mà cô vẫn thấy nóng mặt, cô chặn trước:



- Muộn rồi nên em không đợi được, anh cấm nghịch linh tinh, ngoan ngoãn tắm cho xong.



Dương Tuấn Vũ nhìn cái bộ dạng thẹn thùng của cô thì cười:



- Em yên tâm anh sẽ không làm gì đâu.



Thịt dâng lên tận miệng không ăn là có lỗi với bản thân rồi. 



Mới đầu cả hai đều ai tự tắm, sau đó Dương Tuấn Vũ mang chiếc bông tắm sang muốn cọ lưng hộ cô, cuối cùng nghịch ngợm làm cô nàng đỏ bừng cả người. Hắn hôn ngấu nghiến lấy đôi môi cong gợi cảm.
Dương Tuấn Vũ vỗ tay “đét” một cái như hiểu ra vấn đề to lớn.



Mọi người nhìn bộ dạng của tên Leo này thì cười ha hả. Đến cả tên Stranger cũng đã rất hi hữu nhếch được cái mép của mình lên làm cái gương mặt như xác chết lạnh lẽo của hắn cũng dễ coi hơn không ít.



Flora thấy mọi người cũng không có ý kiến gì. Cô lấy một thiết bị nhỏ ra sau đó gõ mã hiệu. Rất nhanh có một cuộc điện thoại vang lên, vì để mọi người đều nghe được nên cô mở loa ngoài:



- Alo. Chị Flora, có chuyện gì thế? Em đang nghiên cứu đến điểm mấu chốt, chị mà không có lý do chính đáng thì em sẽ từ mặt chị đó.



Flora trợn mắt mắng:



- Tên nhóc khốn kiếp. Bọn chị đang tập trung lại với nhau đây. Đang muốn giúp chú em thoát khỏi đó.



- Em đã nói là sau khi xong việc em sẽ nhờ mà. Nếu là việc đó thì để sau đã nhé. Em gấp lắm.



- Từ từ. Nghe chút đã.



- Còn chuyện gì nữa ạ?



- Bọn chị đang tính “nhổ” luôn cả cái đó cùng chú em mang đi. Sao hả? Sau này tha hồ mà nghiên cứu.



- Chậc. Trước đây đúng là thế nhưng mà hiện tại ông chủ có nhiều thứ hay ho lắm, em chỉ sợ cả đời không thoát ra khỏi chỗ này được rồi. Ài.



- Hay là bắt cóc luôn cả hắn bắt hắn khai hết ra.



- Chị có chắc làm được không?



- Chắc chắn. Chị không làm được thì còn 7 người nữa mà.



Leo hăng hái nói chen vào:



- Cậu yên tâm. Có anh ở đây mọi chuyện sẽ trở thành đơn giản.



- Ông chủ em cũng không có kém mấy người đâu. Phải chăng chỉ kém chị Alethea, Selena, anh Ryder, anh Stranger, anh Raymond, chị Doris. Ừm, có lẽ thế.



Leo đen mặt chửi:



- Ý chú em là chỉ có anh mày và chị Flora là kém cỏi nhất?



- À. Đúng thế. À à, không phải. Tóm lại ông chủ em rất bá đạo đó.



- Hừ. Anh mày chấp một tay, một chân. Không, hai chân luôn, chỉ cần một tay là đủ.