Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 272 : Lộ diện
Ngày đăng: 14:18 30/04/20
Tới nơi mọi người đang sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị trả phòng, cô kéo tay cô Hoa đưa tiền:
- Đây là tiền thừa ạ, chị thu ngân nói 4 triệu tiền phòng không lấy lại được, trừ tiền khám và xét nghiệm thì còn hơn 7 triệu ạ. Số tiền còn lại cháu sẽ gửi cô chú sau. Cảm ơn cô chú.
Cô Hoa lắc đầu đẩy tiền về phía Khả Nhi nói:
- Cháu cầm lấy, đây cũng không phải tiền của cô chú đâu, là người đã tặng hai tấm thẻ này trả tiền tạm ứng viện phí ấy.
Phương Linh sợ hãi nói:
- Không ngờ cái phòng này tận 4 triệu một ngày.
Cô hộ lý đang dọn phòng bên cạnh lắc đầu:
- Không đâu. Đây chỉ là phòng 2 triệu một giường một ngày thôi, chắc người đó thuê cả hai giường nên mới là 4 triệu.
Khả Nhi thắc mắc:
- Chỉ mình mẹ cháu sao người ta lại thuê hai giường ạ?
- Thế là cháu không biết rồi, người ta muốn thuê thêm một giường là để cho người chăm sóc ở lại qua đêm có chỗ nằm nghỉ đấy, nếu không chỉ có nằm xuống dưới đất thôi. Ở đây nhà nào có tiền cũng làm vậy cả.
Linh Khả Nhi nhíu mày, cô nói:
- Rốt cuộc người đó là ai? Sao lại làm vậy? Khi nãy con đi thanh toán chị thu ngân còn nói anh ta tự nhận ra con rể của mẹ nữa chứ.
Khả Hân cười tươi nói:
- Anh ấy rất cao, rất đẹp trai, em rất thích anh ấy là anh rể em.
- Nhóc con biết gì mà nói.
Linh Khả Nhi cốc đầu em gái.
Linh Khả Hân ôm đầu chu môi:
- Chị không muốn thì em sẽ cướp đấy.
Hắn nhìn vào ánh mắt của cô gái mà hắn rất yêu thương, nhận được ánh mắt bối rối, vừa lo lắng vừa sợ hãi của cô thì Dương Tuấn Vũ đã hiểu phần nào. Chuyện này không đơn giản.
Trần Thế Kiệt giật mình, nhưng rất nhanh hắn hiểu ra vấn đề, con cáo già thì sau bao nhiêu năm vẫn là con cáo. Hắn nhếch mép nói:
- Tôi tưởng là ai, hóa ra là kỳ tài đất nước Dương Tuấn Vũ – chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế. Nghe danh đã lâu, hôm nay gặp mặt đúng là vinh hạnh vinh hạnh. Không biết cậu tới ngôi nhà nhỏ của chúng tôi trong đêm tối này với mục đích gì.
- Anh.
Bác Hương nghe người đàn ông này nói thế thì giật mình, bà không nghĩ cậu “con rể” mà bà đã chắc chắn nhận này lại chính là người trẻ tuổi tài năng đó. Nhưng sau khi giật mình thì là vui vẻ và tự hào vì con gái mình thật biết nhìn người. Bà đang định nói với ông ấy đây là bạn trai của con mình, nhưng lại đột nhiên nghe thấy Vân Tú nói:
- Anh ấy đến tìm tôi, chẳng liên quan gì đến ông hết. Chính ông mới phải là người rời khỏi đây. Đồ khốn, tôi kinh tởm ông.
- Con… Cha đã nói chuyện khi đó chỉ là tai nạn thôi mà.
- Tai nạn? Tại nạn làm ông mất trí nhớ, vậy mà ông lại quên mẹ con tôi trong khi vẫn nhớ mình có nhà ở Hà Đô, có gia tộc giàu có ở Hà Đô. Nói đến đó tôi lại càng kinh tởm ông, ông gia thế giàu có quyền thế mà lại giả điên giả nghèo cưới mẹ tôi, lại còn nói cha mẹ mất sớm, trong khi cả cha cả mẹ còn sống. Một kẻ bất nhân, bất hiếu, bất nghĩa như ông sao không chết quách đi. Cha của mẹ con tôi đã chết vì đợt lũ năm đó rồi. Mời ông cút ra khỏi nhà tôi.
“Bốp”
Bác Hương nghe con gái chửi cha nó như vậy thì rất tức giận, bà tát một cái rồi tay run run chỉ vào mặt cô:
- Mày, mày mất dạy. Sao mày nói với cha mày như vậy? Ông ấy chẳng phải đã nói là có nỗi khổ riêng
sao? Nói mãi mà mày không hiểu vậy.
- Kìa em, đừng giận, đừng trách con. Tất cả là lỗi của anh. Tú Tú à, cha sai rồi, cho cha thời gian bù đắp lại cho mẹ con con được không?
- Phi. Ông bù đắp thế nào? Bù đắp làm sao cho cả tuổi xuân vất vả một thân một mình nuôi con của mẹ tôi, bù đắp làm sao những lần đau ốm, những khi cô đơn tủi hờn của mẹ. Còn nữa, ông nói bù đắp thì liệu ông có dám vứt bỏ quyền, tiền, vợ con để tới đây sống nghèo sống khổ với mẹ tôi không? Nếu không thì tôi khinh thường ông.
- Cha … Họ cũng là gia đình của cha, làm sao cha có thể vứt bỏ được.
- Nói hay lắm, thế sao ngày trước ông lại bỏ nhà đi mấy năm cưới và ở cùng mẹ tôi.
- Đó là vì … là vì cha sợ mẹ con khi biết cha là con nhà quyền thế thì sẽ không chịu lấy cha. Là khi đó cha hồ đồ.
- Ông càng nói tôi càng thấy thối. Mấy cái lý do vụng về đấy ông chỉ lừa được mẹ tôi thôi, còn với tôi nó không đáng một xu. Mẹ. Mẹ đừng nghe những lời mật ngọt của ông ấy.