Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 279 : Bước ngoặt (phần 2)

Ngày đăng: 14:18 30/04/20


Dương Tuấn Vũ thở dài:



- Nếu như vậy chẳng phải sẽ cần nghỉ học sao?



- Bảo lưu thôi anh, mà học hành với anh bây giờ quan trọng hay Vân Tú quan trọng hơn? Tất cả anh phải lựa chọn, không có cái gì đều vẹn toàn cả đôi đường được.



- Ừm, cho anh chút thời gian suy nghĩ.



Triệu Cơ nhanh chóng rơi vào im lặng, hắn vừa động viên, vừa băn khoăn suy tính, nhưng càng nhìn người mình yêu đau khổ thì hắn lại càng quyết chí ra đi, rốt cuộc, hắn cũng làm ra quyết định của mình. Hắn hỏi:



- Triệu Cơ này, anh nghĩ kĩ rồi, anh sẽ tham gia Quân Đoàn Tối Mật này. Em biết cách nào để tham gia không? À, bỗng dưng anh lại nhớ đến một người.



- Em cũng định nói với anh như vậy.



- Được rồi, anh biết sẽ phải làm gì tiếp theo, nếu cần anh sẽ nhờ em sau.



- Vâng. 



Dương Tuấn Vũ sau khi làm ra quyết định, tâm lý của hắn thay đổi hẳn, nếu đã lựa chọn gia nhập đội quân đó, thì phải chấp nhận những hạn chế để được nhận lại những đặc quyền. 



Dương Tuấn Vũ cúi xuống hôn lên trán Vân Tú, hắn nói với cô:



- Anh nghĩ anh đã có cách rồi.



Vân Tú mới đầu nghe thấy hắn nói như vậy thì rất bất ngờ, nhưng sau đó là lo lắng cho sự an nguy của gia đình hắn, vì như vậy một mình Dương Tuấn Vũ phải chống lại sự chèn ép của cả ba đại gia tộc Lý – Trần – Ngyễn rồi. 



Trước đây Lý gia còn chưa biết ai đứng sau bị kịch của Lý Gia Huy và Lý Gia Đông nhưng một khi họ đã nghi ngờ, kèm theo việc biết Dương Tuấn Vũ là ông trùm đứng sau con quái vật Thịnh Thế thì chắc chắn họ sẽ không để cả gia đình hắn và tập đoàn được yên bình phát triển nữa.



Nhận ra trong mắt cô gái mà mình yêu thương đang tràn đầy lo lắng, sợ hã, hắn vỗ vỗ vào lưng cô, rồi dõng dạc, mạnh mẽ nói:



- Em yên tâm, anh sẽ không làm bừa đâu. Ngoan nào, ngồi xuống đây, anh sẽ giải thích cụ thể cho em hiểu. Ừm, đợi lát, anh tắt bếp, cà ri cũng được rồi.



Nghe hắn vẫn có tâm trạng nhắc đến nồi cà ri đang ninh trên bếp thì Vân Tú thoáng mỉm cười, người đàn ông này của cô lúc nào cũng rất bình tĩnh xử lý mọi việc, ở bên anh cô cảm thấy rất bình yên, hạnh phúc.



Dương Tuấn Vũ múc ra một bát cà ri, hương thơm ngào ngạt lan ra khắp phòng, trong thời điểm ngoài trời đang mưa, nhiệt độ đang hơi thấp một chút, ăn cà ri đúng là hết ý.



Thổi từng ngụm không khí, bát cà ri đã bớt nóng, hắn múc một thìa lên bón cho Vân Tú. 




- Sao lại không được? Anh cũng làm được thì sao em không làm được?



- Em không sợ em trốn đi như thế mẹ em sẽ sống chết không chịu à? Chưa kể Trần Thế Kiệt một khi không lợi dụng được em thì em nghĩ liệu ông ta sẽ tiếp tục ở bên mẹ em sao? Khi đó bà ấy mà suy sụp thì em nghĩ mọi chuyện sẽ ra sao?



- Em … 



Vân Tú thở dài, cô biết, nếu bà ấy còn chịu sự đả kích một lần nữa thì có lẽ bà sẽ không sống được. Ngày trước nhìn cô còn nhỏ, bà còn cái lưu luyến, bây giờ cô mà bỏ đi, sau đấy bà lại bị bỏ rơi thì chắc chắn lúc cô quay lại mẹ đã không còn rồi. 



Dương Tuấn Vũ nắm lấy tay cô động viên:



- Được rồi, nếu em muốn gia nhập thì cũng phải đợi qua quãng thời gian này đã, mọi chuyển ổn định rồi thì tính sau. Được không?



- Vâng. Em nghe lời anh.



- Tốt lắm, thời gian sắp tới em sẽ phải chịu thiệt thòi một chút, anh sẽ tìm cách nhờ người có tiếng nói ngăn cản cuộc hôn nhân này lại. Em yên tâm, đời này em sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.



- Em cũng đâu muốn thoát khỏi, anh đi rồi, Thịnh Thế và gia đình anh phải làm sao đây?



- Anh sẽ có sắp xếp, hiện tại vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, nhưng mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, về bên trường học, trước mắt anh sẽ làm đơn xin bảo lưu 1 năm, còn về Thịnh Thế thì sẽ phải nhờ cậy vào em và các anh chị giám đốc rồi. Kế hoạch phát triển cụ thể trong thời gian tới anh sẽ gửi cho em và mọi người, chắc Tiểu Di, Lâm Băng và Đông Nghi phải đi làm sớm rồi. 



- Hì. Chắc họ sẽ kêu trời lên cho mà coi. Mấy đứa nhóc mới được gần 5 tháng.



- Đành chịu thôi, nhưng tiền lương anh tăng thêm gấp đôi lúc trước thì chắc họ sẽ không kêu đâu, ngược lại, anh chỉ sợ có phải đem con đến công ty vừa làm vừa chăm họ cũng muốn ý. 



- Hì hì. Anh quá xấu rồi.



- Họ lại muốn anh xấu hơn ấy chứ. Ài, nhiều lúc nghĩ cứ như Trần Bằng và Tiểu Di lại tốt, hai người, hai gia đình cứ sống những ngày tháng yên bình hạnh phúc. Thật đáng ngưỡng mộ.



Nhìn Dương Tuấn Vũ tâm trạng hơi trùng xuống, Vân Tú hôn nhẹ lên má hắn, ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc:



- Rồi sau này mình cũng sẽ như vậy mà anh. Em nghĩ anh là một người rất vĩ đại, nhờ có anh mà hàng ngàn người nhân viên của Thịnh Thế được sống một cuộc sống hạnh phúc. Em cũng rất hạnh phúc khi yêu được anh. 



Hai đôi môi nhẹ nhàng tìm đến nhau, rồi từ phảng phất đến cuồng nhiệt, tình yêu hai người lại tiếp tục thăng hoa.



Sự việc lần này diễn ra đã làm đảo lộn hết các kế hoạch hiện có của Dương Tuấn Vũ, từ việc gia đình, công ty đến học tập.