Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 288 : Lời hứa
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Dương Tuấn Vũ nheo mắt đánh giá hai tên trước mặt, hắn nói:
- Các ngươi là kẻ nào?
Dù biết đây là câu hỏi vô dụng nhất năm nhưng chỉ cần hai tên này hé được cái miệng ra thì có thể thăm dò được chút thông tin, vì thế hắn vẫn hỏi.
Hai tên này đúng như dự đoán của hắn, nghe thấy như vậy thì cười ha hả:
- Mày nghĩ chúng tao là mấy thằng ngốc hay sao? Muốn biết thì tự dùng khả năng của mình mà tìm hiểu.
Nghe giọng nói của bọn chúng không thấy giống bị chỉnh qua máy móc, Triệu Cơ cũng đồng tình với hắn, cô nói:
- Giọng này không giống giọng của người Việt.
- Ừm, anh cũng nhận ra, cách phát âm của bọn chúng không giống người Việt, dù nói người đối diện vẫn hiểu ý, chứng tỏ bọn chúng đã ở Việt Nam hoạt động trong thời gian không ngắn. Mà em có để ý tên còn lại không? Sao hắn không trả lời đáp lại tên kia? Liệu có phải hắn không hiểu tiếng Việt không?
- Khả năng này cũng có thể, anh thử khai thác thêm xem.
Dương Tuấn Vũ thấy hai tên này lao đến thì cũng lao lên chặn đòn, hắn phải lấy một cân hai thì may ra có thể tránh Tuyết Yên phải bị liên lụy.
Trong lúc giao thủ, hắn thử nói mấy câu từ dụ dỗ đến xúc phạm bằng vài loại tiếng mà hắn biết nhưng không thấy hành động của đối thủ có vẻ hiểu ý. Cuối cùng, hắn nghĩ ra một cách có chút tiểu nhân âm hiểm: Đá vào hạ bộ.
Tên không nói tiếng nào sau khi đánh hụt một chiêu về phía Dương Tuấn Vũ thì thấy hắn đột nhiên tăng tốc sau đấy đá “bộp” một tiếng rất rõ ràng trong đêm tối thanh vắng.
Nếu là bị đánh trúng, bị dao đâm thì hắn vẫn miệng im như thóc, bởi vì hắn cũng không ngu, nếu hắn lên tiếng sẽ rất dễ bị lộ tẩy, vụ này để lộ ra thì với khả năng của kẻ trước mặt, việc lần ra tổ chức, băng nhóm đằng sau lưng hắn không phải là chuyện không thể.
Nhưng hắn nào biết tên này nhìn mặt mũi cũng chẳng đến nỗi xấu xa bỉ ổi nhưng khi hắn thất thố, thua nửa chiêu thức thì ngay lập tức nhận một cú đá “trời giáng” vào bộ phận nhạy cảm.
Cơn đau như xe rách cơ thể từ hạ bộ truyền lên đại não làm hắn vừa lấy tay ôm chầm lấy háng, vừa hét lên đau đớn:
- “Tên khốn. Mày chơi bẩn”.
Hắn hét lên xong thì mới giật mình, hóa ra ngay từ đầu hắn đã bị tên này giăng bẫy, hắn chửi thêm:
- “Vô sỉ, bẩn thỉu, hạ lưu”.
Dương Tuấn Vũ chẳng cần Triệu Cơ nói, nghe phát âm, hắn cũng biết đây là người Trung Quốc.
- Mặc kệ em đi. Khi nào có hẵng nói. Giờ mau đi về nhà thôi anh.
- Ừm, đi thôi.
…
Chiếc xe lăn bánh trên con đường nhựa mới trải, đây là con đường dự án của Thịnh Thế hỗ trợ tỉnh Vĩnh Hà làm, chất lượng đường được các chuyên gia nước ngoài đánh giá rất cao. Dù sao đây củng là sản phẩm của một công ty xây dựng hàng đầu thế giới mà.
Tuy thế nhưng hai người ngồi trên xe lại không mảy may chú ý đến con đường mới này, họ đang nói chuyện về việc đi tham gia quân đội của chàng trai. Cặp này không ai khác tất nhiên là anh em nhà Dương Tuấn Vũ.
Trong xe vang lên tiếng hỏi lo lắng của Tuyết Yên:
- Từ sáng em đã biết chuyện này không đơn giản mà, nếu anh cứ thế tham gia đội quân đó thì cha mẹ và em phải biết làm sao? Suốt từ nay về sau biết bao lâu mọi người mới được gặp mặt anh một lần?
Dương Tuấn Vũ với tay xoa đầu cô, hắn cười nói:
- Em yên tâm, anh sẽ có cách mà. Anh trai em trước nay đâu có thích gồng cùm, trói buộc, chỉ một thời gian ngắn thôi, 1 năm, anh hứa anh sẽ quay về.
- Nếu không phải 1 năm thì sao?
- Nếu không anh sẽ …
Thấy hắn đang ấp úng, Mai Mai nhanh miệng nói:
- Nếu không anh phải làm một việc cho em, bất kể là việc gì anh cũng không được từ chối.
- Được.
- Quân tử nhất ngôn, Việt Nam nói là làm.
- Hì, ừm, quân tử nhất ngôn, Việt Nam nói là làm.
Nhận được lời hứa của hắn cô rất vui mừng, tuy nhiên, trong lòng lại đang bối rối, cô vừa rất muốn hắn không phải đi, nếu đã quyết đi thì nhanh chóng trở về, nhưng đồng thời cô lại muốn hắn làm một việc cho cô.
Dù vậy, sau câu hứa đó bầu không khí giữa hai anh em đã trở lại vui vẻ như mọi ngày.