Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 296 : Ngăn cản
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Cô gái nhỏ cười vui vẻ một tiếng “vâng”, sau đấy quay sang vẫy tay chào hắn:
- Chào chú. Chú về ăn cơm với vợ con đi, hẹn khi khác chơi với chú sau nha.
Nếu là lúc trước thì Dương Tuấn Vũ sẽ lắc đầu cười ha hả vì tính tình con nít của cô nhóc này, nhưng bây giờ lại khác, hắn mất một lúc mới tỉnh ra thì hai người mẹ con nọ đã đi xa được một đoạn rồi.
Thấy hắn rất lạ, Triệu Cơ hỏi:
- Anh thấy không được khỏe à?
- Không sao.
Dương Tuấn Vũ cho tới bây giờ vẫn chưa nói với Triệu Cơ về bí mật hắn là một người trùng sinh, và sự thất thố của hắn hiện tại hắn vẫn chưa thể chia sẻ với cô.
Dương Tuấn Vũ nhìn thêm một lúc về phía bóng dáng hai người, đợi đến khi cả hai cùng khuất dần sau rặng cây đằng xa thì hắn mới quay trở lại xe.
Lái xe chậm rãi đi theo hai mẹ con nàng, cho tới lúc họ mở cửa cổng đi vào, quan sát và ghi nhớ tên đường cùng số nhà, Dương Tuấn Vũ mới từ từ lái xe về khu biệt thự Skyhouse của mình.
Suốt cuộc hành trình, hắn không nhớ gì nhiều, chỉ cố gắng so sánh hình ảnh của cô bé này với cô gái tiếp viên hàng không xinh xắn, đáng yêu và cũng vô cùng đáng thương, người mà đã cùng hắn nắm tay nhau tới tận cùng của cuộc sống kiếp trước – Lâm Nhược Khê.
Càng nghĩ, càng liên tưởng hắn càng cảm thấy giống. Tuy hiện tại cô vẫn chỉ là một cô nhóc ngây thơ, trong sáng, tóc tai quần áo trẻ con nhưng những đường nét trên khuôn mặt non nớt ấy lại rất … rất giống. Họ Lâm tên Nhược Khê là một cái tên không quá phổ biến ở Việt Nam, thậm chí cả mấy trăm triệu người có tên này cũng chẳng quá 1 bàn tay.
Nếu bình thường hắn cũng chẳng chú ý nhiều làm gì, mỗi người có một số phận, dù kiếp trước cô nhóc này đã bắt hắn đã ngoắc tay hứa nếu có kiếp sau hai người sẽ thành đôi, nhưng khi đó cũng chỉ vì không muốn tước đoạt đi niềm vui, niềm hạnh phúc duy nhất của cô gái đáng thương ấy trước khi chết nên hắn mới gật đầu đồng ý.
Đúng ra hắn sẽ chỉ thoáng vui mừng khi gặp lại người quen cũ chứ không có ý định đi vào cuộc sống của cô sâu hơn, nhưng khi nhớ lại câu chuyện buồn mà cô đã kể về gia đình mình, lại nhìn thấy người mẹ hiền lành của cô, Dương Tuấn Vũ cắn răng quyết định một lần nữa thay đổi số phận của một người.
Hắn không muốn cô gái ngây thơ, trong sáng – Lâm Nhược Khê ấy lại mất đi người mẹ một lần nữa, nếu quá khứ vẫn lặp lại, và hắn biết trước mà không can thiệp thì một lúc nào đó trong tương lai hắn sẽ cảm thấy áy náy cũng không sao, nhưng cô gái này lại phải sống thêm một đời đau khổ, Dương Tuấn Vũ không muốn thế.
Hắn vừa ngồi xuống ghế đã liên lạc ngay với Lau:
- Cậu tìm cho tôi mọi thông tin liên quan tới gia đình một cô bé tên Lâm Nhược Khê, số nhà 29, ngõ 4, phố Kim Hoa, quận Thanh Xuân, Hà Đô. Cố gắng tìm nhanh nhất cho tôi.
- Đã rõ. Mà sếp định “ươm mầm” à? Hay là sở thích chuyển sang lolicon rồi?
- Lolicon cái đầu cậu, mau đi, chuyện này rất gấp.
- Anh chị làm bên chính quyền tỉnh Hà Đô, em biết chứ?
- À, nơi đó em cũng biết một chút. Anh nhà dạo này bận như vậy sao? Em có bác làm bên đó nói
tầm này đang rất rảnh rỗi mà?
Hồng Vân nghe hắn nói như vậy thì ngẩn ra, nhưng cô không nghi ngờ chồng mình mà cẩn thận hỏi lại:
- Em chắc chứ?
- Vâng. Bác em là chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh Hà Đô.
- Gì?
Hồng Vân nghe như thế thì giật mình, thế này chẳng phải nói cậu thanh niên trẻ này là cháu của lãnh đạo ngang hàng, thậm chí cao hơn cả chồng mình sao? Lời cậu ta thật sự tin được?
Dương Tuấn Vũ bịa bừa một chức vụ đủ lớn để cho những thông tin mình đưa ra càng có giá trị, hắn nhân cơ hội Hồng Vân đang bối rối mà nói thêm:
- Anh nhà chị làm ở vị trí nào ạ?
- À, anh làm Phó Bí thư Thường trực Thành uỷ.
- Ồ, thế là cũng là đồng nghiệp với bác em rồi. Không ngờ lại trùng hợp như vậy.
- Ừm, trùng hợp thật, nhưng mà điều em nói có đúng không? Cái mà gần đây không bận rộn lắm ý?
- Vâng, em thấy bác em còn rảnh rỗi rủ cả nhà em đi du lịch một tuần vừa rồi mà, sao thế ạ? Ừm, mà sao anh nhà vẫn bận rộn thế nhỉ?
Hồng Vân hơi hoang mang, cô lắc đầu:
- Chị cũng không rõ, suốt thời gian này anh ấy bận lắm, còn bận hơn đợt Tết vừa rồi.
- Như thế kể cũng lạ. Chẳng lẽ có chuyện gì đặc biệt sao? Để em gọi hỏi thử bác em xem.