Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 304 : Yêu anh trọn đời
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Nhìn thấy nụ cười của hắn, mọi người đều thở nhẹ ra một hơn, nhưng lời hỏi thăm còn chưa kịp nói ra đã thấy hắn chạy ù vào nhà tắm. Sau chưa quá 15 phút, lại thấy hắn chạy vào khu sản xuất, tiếp tục nhốt mình thêm gần 10 ngày thời gian.
Núi nguyên liệu mới đầu cao hơn 20m, nhưng cứ qua mỗi ngày lại bớt đi 50 đến 100 cm, và đến ngày thứ 26, cái núi đồ này đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là hệ thống máy móc, thiết bị đã thành hình.
Dương Tuấn Vũ vừa reo lên vui sướng thì ngay lập tức phải thở dài, thời gian của hắn đã gần hết, chỉ còn 4 ngày nữa, không biết có đủ để sản xuất ra được một thứ gì không? Nguồn nhiên liệu hydro đã có, pin hydro cũng xong, chỉ còn trang thiết bị là chưa hoàn thành.
Hắn mang theo tinh thần khẩn trương đi ra, trên đường đi hắn cũng đã yêu cầu Hope thông báo với các vị lãnh đạo.
Ngồi xung quanh bàn tròn của khu vực bàn bạc chiến lược, Dương Tuấn Vũ nhanh chóng giới thiệu ngắn gọn thành quả mà hắn làm ra suốt gần một tháng vừa rồi, cuối cùng, không cho mọi người thời gian há hốc mồm ngạc nhiên, hắn nói:
- Hiện tại thời gian không còn nhiều, tôi chỉ có thể cố gắng cung cấp một bộ thiết bị bay hoàn thiện cho một người. Ai sẽ là người được chọn? Tôi cũng nói trước, một khi nhận thiết bị này, người đó phải có trách nhiệm quản lý, bảo vệ căn cứ trong thời gian tôi vắng mặt.
Tuy hiện tại còn chưa sản xuất ra được vũ khí áp dụng nguồn năng lượng hydro, nhưng khả năng hỗ trợ của thiết bị bay rất hữu ích và không thể phủ nhận. Bây giờ mọi người có 60 giây biểu quyết. Hope! Đếm ngược.
DG không cần tới 60 giây, ngay khi tiếp Hope vang lên hắn đã nói:
- Tôi nghĩ không ai thích hợp hơn Elise.
Walter cũng mỉm cười hiền lành gật đầu.
Thấy Hope dừng đếm, Vân Tú định phản đối, DG nhanh chóng tiếp tục lý giải:
- Elise em đừng vội từ chối. Sở dĩ anh nói không ai thích hợp hơn em không phải vì em là người yêu của cậu ấy, mà là bởi vì cách thức chiến đấu của em là thích hợp nhất với loại thiết bị mới này. Có nó khả năng trinh sát, giám sát của em sẽ được tăng cường rất nhiều.
Chưa kể, tên Walter này chỉ suốt ngày vùi đầu vào tập luyện, anh thì còn bận nghiên cứu Dragon X và một số loại thuốc khác. Tổng hợp lại tất cả cũng chỉ có em là thích hợp nhất. Vì thế, em đừng từ chối lòng tốt của Boss nữa. Ừm, mà coi như đó là món quà hối lỗi vì một năm cậu ta rời xa em đi.
Dương Tuấn Vũ cười gãi đầu, hắn nhìn về phía Vân Tú rồi gật đầu:
Vân Tú đang nhắm mắt chìm trong giấc ngủ, có lẽ cũng nghe thấy, cảm nhận được tình cảm ấm áp của hắn, đôi môi xinh đẹp đang hiện lên nụ cười hạnh phúc.
…
Khoác chiếc khăn trắng cuốn quanh người, Vân Tú nhìn xung quanh tìm hình bóng quen thuộc nhưng không thấy đâu, cô vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy có tiếng gõ, rèn nho nhỏ khu bên cạnh.
Dù tường cách âm rất tốt nhưng sức mạnh mỗi nhát đập của Dương Tuấn Vũ đều cực mạnh, các nguyên liệu này không phải là mặt hàng thông thường, bọn nó đã được hắn cho vào lò rèn nung suốt 1 giờ đồng hồ, kim loại đã nóng chảy đỏ rực rất lâu, cuối cùng khi đến thời gian hợp lý, tất cả mới được lấy ra.
Hỗn hợp kim loại nóng chảy này đều đã được Triệu Cơ quét và được Dương Tuấn Vũ tính toán chi li, tỉ mỉ.
Bảo vệ pin nhiên liệu Hydro là việc quan trọng hàng đầu vì nó rất dễ cháy nổ. Do đó, các thiết bị chứa đựng cần độ bền chắc, khả năng chịu lực và duy trì được áp suất cực lớn. Muốn được như vậy, vật liệu làm nên chúng cần đảm bảo được các đặc tính đó. Mà điều này cũng đồng nghĩa với việc hỗn hợp kim loại này rất cứng chắc và khó rèn.
Nhưng cụm từ “khó rèn” chỉ áp dụng cho mấy tay mơ, còn Dương Tuấn Vũ thì có thừa sự kiên trì, nhẫn nhịn. Một lần không được thì một nghìn lần sẽ trôi.
Tiếng búa rèn gõ vang từng nhịp, sau mỗi nhát búa là đám kim loại lại thoáng biến đổi hình dạng.
Trong suốt ba ngày ba đêm, Dương Tuấn Vũ đúng là chỉ kịp rèn ra một đôi bao tay, một bộ giáp lưng, và một đôi giày. Tới khi hoàn thành sản phẩm hắn cũng thở ra một hơi rồi ngồi gục xuống
ngủ khò khò.
Vân Tú cũng chẳng thể ngủ ngon, nhìn thấy hắn mồ hôi nhễ nhại, cơ bắp căng cứng, làm việc không ngừng nghỉ là lòng cô vô cùng đau xót. Ngay khi tiếng làm việc ở phòng chế tạo vừa dứt, Vân Tú đã vội chạy đến.
Nhìn Dương Tuấn Vũ đang ôm mấy thứ đồ mới hoàn thành vào trong lòng, đôi môi vẫn nở nụ cười vui vẻ, thỏa mãn trong cả giấc mơ, nước mắt của cô chảy ào ra như đê vỡ, cô khóc hu hu chạy đến ôm lấy hắn.
“Anh đã quá mệt rồi. Cảm ơn anh vì tất cả. Anh yên tâm đi thực hiện kế hoạch. Em sẽ ở nhà đợi anh về với em. Nếu không là anh thì đời này sẽ không là ai khác. Dương Tuấn Vũ, em yêu anh.”