Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 309 : Rất giống
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
P/s: Cảm ơn bạn tungkhang đã Tặng 1,000 đậu cho truyện.
Mai tác được nghỉ sẽ cố gắng bạo chương cho anh chị em nhé. Còn bao nhiều chương ta chưa hứa được.
....
Bình thường thì họ không áp dụng chiến thuật cực đoan này, nhưng khi nghe thấy thí sinh tham gia phần thi thứ nhất này đã được điểm tuyệt đối cả hai bài thi trước, nếu họ để hắn đánh bại thì chẳng phải mất hết mặt mũi của anh em dự bị hay sao?
Nói qua nói lại thực chất mấy kẻ này chính là căm ghét những đàn em giỏi giang hơn mình. Và sự chủ quan đã làm cả đội 10 nhóm trước đều bị tên nhóc Âu Chí Quốc xỏ mũi nhục nhã hay sao? 10 kẻ đó đã ngay lập tức bị triệu tập và khiển trách, họ không thể để mình chủ quan ngu ngốc như thế
được.
Nhưng khi bọn họ đang nâng cao cảnh giác thì không có một dấu hiệu nào báo trước, một tên ở vị trí 3 giờ (gần cửa vào nhất) đột nhiên trúng đạn giữa đầu mà không kịp ú ớ gì.
Người này tới khi Dương Tuấn Vũ lướt qua người hắn mới giật mình, sợ hãi nghĩ “tên khốn này di chuyển vô thanh sao? Cái khỉ gì thế?”
Trong lúc hắn trợn mắt ngẩn người thì hai tên đồng đội vừa ngẩng đầu lên quan sát tình hình gần như cùng một lúc tiếng đạn vang sơn va chạm với mũ tạo ra âm thanh “tang tang”.
Đến giờ thì hai kẻ còn lại đã biết đồng đội mình đã bị trúng đạn, cả hai cùng một lúc xuất kích.
Bởi vì ba người đồng đội trước khi bị loại đều không kịp nói vị trí của kẻ địch nên tất cả đành dựa vào phán đoán mà thôi. Nhưng khi cả hai cùng lúc thò mặt ra thì chẳng thấy mục tiêu đâu, ngược lại nhìn thấy ánh mắt sợ hãi trợn trừng của đồng đội thì giật mình, một tên chợt thấy sau gáy ớn lạnh, chưa kịp né tránh theo bản năng đã ngay lập tức thấy đau và ướt vùng gáy.
Hắn ngã ra thì chỉ kịp thấy chiếc bóng của người vừa rồi, hắn cố nhìn sang bên đối diện – nơi còn người đồng đội duy nhất thì đã thấy đồng đội mình hoảng sợ khi bị họng súng lạnh lẽo chĩa vào đầu rồi. Nếu đây là súng thật chắc chắn sẽ vỡ sọ.
Tới lúc tên này vượt qua phần cừa đi vào phía trung tâm tàu trở hàng thì cả năm người mới chợt nhận ra mình vẫn còn sống, nhưng đôi tay vẫn còn run run, mồ hồi lạnh vã ra như tắm, thật may đây chỉ là cuộc thi mà thôi. Năm người nhìn nhau, cười khổ, họ cứ nghĩ chiến thuật lấy thịt đè người này có hiệu quả, nhưng không, họ đã sai hoàn toàn, bởi vì nó chỉ có hiệu quả với con người còn đối với quái vật thì không.
Nhìn các động tác di chuyển, ẩn nấp, kiểm tra dấu chân rất mờ còn sót lại trên đất, vệt nước hơi mờ đọng lại trên tảng đá, do mồ hôi của một người đứng lâu ở một vị trí dưới mặt trời nóng bức,…
Mọi người chẳng hiểu hắn nghiêm túc gõ gõ cái gì thì đã thấy Doãn Trung San cất bộ gõ vào ngực và cũng chẳng nói với ai thêm lời nào, bởi vì hắn còn đang bận nhìn Dương Tuấn Vũ làm hành động kỳ quái trong mắt người khác, nhưng đối với hắn đây chính là hành động chỉ có năm đó hai anh chị ấy đã làm. Hành động mà tất cả cũng cười nhạo.
Chẳng nói đâu xa, ngay sau lưng hắn, tên Lý Khải đang ôm bụng cười lớn:
- Ha hả. Tên này chính là một tên thần kinh không ổn định. Ha ha. Chết cười mất. Ai giải thích cho tôi biết vì sao hắn giết hết 10 kẻ địch rồi mà hắn vẫn nhìn ngó xung quanh, trận trọng, lén lén lút lút đưa con tin ra ngoài không? Ha ha. Đây chính là một tên điên mà, các người còn nói là thiên tài, thiên tài cái con khỉ.
“Bốp”.
Lý Khải chợt thấy mặt đau rát, một cái răng bật ra khỏi miệng, cả người bay về sau đụng vào bàn ghế mà vẫn lăn thêm hơn chục mét.
Chẳng biết từ khi nào tên Doãn Trung San đã xuất hiện ở vị trí của Lý Khải một giây trước, hắn hừ một tiếng, quay người chậm rãi đi về phía màn hình, vừa đi hắn vừa nói:
- Tên ngu ngốc ngươi thì biết cái quái gì, chàng trai này chính là đang coi đây không phải là một cuộc thi mà là một trận chiến thực sự. Đối với một người lính, kể cả tình báo báo về có 10 kẻ địch nhưng không thể hoàn toàn tin tưởng được, ai biết có kẻ nào đang nấp ở một chỗ đợi hắn thả lỏng tinh thần rồi “đoàng” một cái. Phải luôn cảnh giác, trên chiến trường không thể quá tin người, chỉ có bản thân mình mới là đáng tin nhất.
Còn một câu hắn không nói ra đấy là “Đừng bao giờ đưa mạng sống của mình cho người khác” – câu nói mà anh đã vỗ vai hắn khuyên nhủ. Khi đó hắn còn bĩu môi cãi lại: “Phải tin vào đồng đội của mình chứ?”
Anh ta còn lắc đầu cười: “Anh không nói là em không được tin vào đồng đội, ý anh là em chỉ nên tin một phần, phần còn lại em phải tin vào bản thân mình bởi vì mạng sống là của em chứ không ai sống hộ em được. Nhớ lời anh.”
Cũng vì Doãn Trung San để ngoài tai nên đã có lần hắn suýt chết, ngày đó khi làm nhiệm vụ phá hủy một tài liệu mật của quân địch, tình báo báo về có tất cả 5 tên bắn tỉa và 20 tên tiểu liên. Hắn đã dễ dàng xử lý cả 25 tên nhưng khi tiêu hủy xong tài liệu thì mọc ra một tên.
Hóa ra tên này là lãnh đạo, tối qua đến muộn nên ngủ ở dưới hầm một đêm, hôm nay vẫn đang say giấc thì bị đánh thức bởi tiếng súng chiến đấu, và khi hắn lén lút đi ra đã tặng ngay cho kẻ đốt tài liệu một viên đạn 7,5mm bắn thẳng vào ngực.Doãn Trung San lúc đấy còn tưởng mình đã chết rồi, lúc bác sĩ phẫu thuật nói với hắn viên đạn chỉ cách tim 1mm thì hắn mới giật mình nhớ lại câu nói của anh.
Suýt nữa, hắn đã mồ xanh mả đẹp rồi.
Vì thế hành động của Dương Tuấn Vũ ngày hôm nay khiến hắn rất hài lòng, đột nhiên lại nghe thấy tiếng chó sủa bậy, hắn đành phải vung tay tặng cho nó một cái tát nhớ đời. Còn dám nói lung tung nữa thì hắn sẽ không nể tình mà chỉ tát 1 cái thôi đâu.
Lý Khải đau đớn bò dậy, hắn hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi. Tuy vậy một tiếng cãi lại hắn cũng không có dũng khí và cũng không dám nói. Kẻ này gia tộc hắn còn chưa thể làm gì.