Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 314 : Phụ nữ luôn ích kỷ?
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Mai Tuyết Yên thở phào một hơi. Tuy cô mạnh miệng thế, nhưng nói thực, cô rất sợ cha mẹ mình phản đối chuyện sớm ra ngoài làm trong khi đang đi học. Nhưng cũng may là cả hai người đều có tư tưởng khá tiến bộ, chưa kể còn có một người đi trước cô mở công ty từ khi còn học cấp ba – anh trai.
Một phần nữa không thể phủ nhận đó là hiện tại gia đình cô không thiếu tiền, vì vậy, việc mở một cái công ty nho nhỏ cũng không thành vấn đề.
Tiền đúng là không phải thứ gì cũng mua được nhưng hầu hết tất cả mọi thứ đều mua được bằng tiền, và kể cả không mua được bằng tiền thì tiền cũng sẽ giúp bạn tiếp cận nó nhanh hơn. Giống như Mai Tuyết Yên hiện tại vậy, nếu cô không có tiền thì có muốn giúp Hà Linh cô cũng không có cách nào ngoài việc đợi Hà Linh tìm được một công ty giải trí trước mà đang trong quá trình phong tỏa của Lê Hoàn thì có chúa mới biết được có ai dám nhận cô không.
Sức mạnh đồng tiền đã không còn quá nhiều thứ để bàn cãi. Đó là điều tất yếu.
...
Cái khó của Tuyết Yên hiện tại là cô chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc quản lý công ty và cách thức hoạt động của nó cô lại càng mù tịt.
Cũng không phải cô không cố gắng mà là thời gian không cho phép cô làm vậy. Hiện giờ đang nghỉ hè, ngoài đi học vũ đạo thì cô còn có chút thời gian rảnh rỗi, sau này vào năm học, làm cả hai thứ đó đã mệt đứt hơi rồi, hơi đâu mà quản lý và phát triển một công ty giải trí – thứ mà thường xuyên phải đi móc nối các mối quan hệ cả ngoài sáng lần trong tối?
Nhưng nếu cô không làm chủ công ty thì chẳng lẽ lại vừa bỏ tiền ra mở lại thuê thêm người làm ông chủ, ngồi lên đầu mình? Nghe nó mâu thuẫn quá đi.
Nằm trền giường trằn trọc mãi không ngủ được, các suy nghĩ cứ như vòng xoáy không lối thoát quanh quẩn trong đầu. Cuối cùng, không thể còn cách nào khác, cô đành phải gọi cho một người – anh trai cô.
Ngồi nhìn dòng chữ “Anh trai ngốc” trên danh bạ điện thoại, đầu cô lại ngẩn ngơ suy nghĩ “Không biết giờ này anh ấy đang làm gì nhỉ? Liệu thi đấu cả ngày anh ấy có thời gian nghỉ ngơi không?”
Cắn cắn môi, nghĩ nhiều không bằng làm liều, cuối cùng cô cũng mạnh dạn ấy nút gọi.
Nếu là ngày trước thì việc gọi điện cho anh trai cũng không có gì to tát, nhưng từ khi xảy ra chuyện trong lúc say rượu ấy, cái nhìn của cô đã có chút khác về người anh nuôi này. Nhiều khi cô chẳng biết rốt cuộc mình muốn cái gì nữa.
Hạ quyết tâm mãi mới dám gọi, nhưng sau một hồi đổ chuông “tút tút” vẫn không thấy anh nghe máy. Gọi lại vài lần cũng không được, điện thoại đều chuyển sang chế độ “Xin quý khách vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bíp”.
Buồn bực cô vứt chiếc điện thoại lên giường, nằm nhìn trần nhà trong mông lung, cô lẩm bẩm:
Mai Tuyết Yên cũng không có nhiều thời gian mà nghĩ, bởi vì Vân Tú đã đến rồi.
Tuy cô không thích đi xe, từ nhà tới công ty cũng chỉ có 500m, đi bộ còn nhanh hơn là phải mất công lấy xe và gửi xe. Nhưng trước khi Dương Tuấn Vũ đi, hắn đã bắt cô kiểu gì thì kiểu cũng phải lấy một chiếc mà đi, vừa là thể hiện được chức vụ của mình, vừa đi họp bàn với đối tác, lại thi thoảng có chiếc xe mà đi đây đi đó.
Lúc trước cô đi đâu cũng có hắn đưa đi, nhưng giờ hắn nhập ngũ rồi, chẳng lẽ cô cứ bắt xe taxi mãi sao? Ban ngày thì chẳng có gì, nhưng đêm xuống rồi, lúc có việc gấp muốn bắt một chiếc xe là không phải dễ.
Vân Tú đỗ xe xuống bên đường, cô mở cửa xe, rồi như một con mèo nhỏ, nhanh chóng chạy đến
ôm lấy Tuyết Yên, cô cười vui vẻ nói:
- Về khi nào sao không nói với chị một tiếng? Dạo này chị bận quá không có thời gian qua nhà thăm hai bác, hai bác khỏe chứ em?
Mai Tuyết Yên cười hì hì:
- Em cũng mới về thôi. Cha mẹ em vẫn khỏe mạnh chị yên tâm. Khi nào có thời gian chị qua chơi
với mọi người nhé.
Vân Tú vuốt lại tóc mai cho Tuyết Yên, cô gật đầu cười nói:
- Ừm, khuya rồi chị cũng không tiện vào, chắc hai bác đang nghỉ rồi. Đi thôi. Chị em mình kiếm cái gì ăn, muộn rồi, không biết đi đâu được nhỉ?
- Giám đốc Thịnh Thế mà sợ không có chỗ nào ăn sao? Nhà hàng Tuyết Yên luôn phục vụ 24/24 mà.
- Ừ nhỉ. Đầu óc chị dạo này hay quên quá. Đi thôiiii.