Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 323 : Bỏ học

Ngày đăng: 14:19 30/04/20


Vào bên trong phòng riêng, Dương Triệu Vũ khen:



- Hệ thống nhà hàng Tuyết Yên càng ngày càng nổi tiếng khắp miền Bắc rồi, kinh doanh của gia đình cậu tốt thật đấy. Mà công nhận món nào cũng rất ngon miệng. Chỉ tiếc là muốn đặt chỗ hơi phiền phức một chút vì thường phải đặt trước vài ngày, còn những dịp ngày lễ thì có khi phải đặt trước cả tháng. Sắp tới cha mẹ cậu có định mở rộng thêm vài chi nhánh không?



Mai Tuyết Yên lắc đầu:



- Chắc trong năm nay sẽ không mở rộng thêm đâu cậu, số chi nhánh cũng đã lên tới 22 rồi, cái gì quá nhiều thì sẽ làm gì còn quý nữa? Cậu nói đúng không?



- Ài, đúng là như thế nhưng mà...



Chu Văn Tuệ gạt phắt:



- Tốt nhất không nên mở thêm, các người chẳng biết đâu, việc tôi ăn kiêng sẽ đơn giản hơn nhiều nếu không tới đây ăn, bởi vì khi tới đây rồi cái miệng tôi rất khó kiểm soát cái miệng của mình. Cứ thế chẳng mấy chốc vẻ đẹp trai này sẽ trở về hình dạng con lợn xấu xí mất.



Mọi người nhìn Chu Văn Tuệ than ngắn thở dài thì đều cười ha hả. Nhưng không ai không cảm thấy có lý, thậm chí bản thân họ cũng được cảnh tỉnh, cứ ăn nhiều đồ ăn ngon cũng không tốt a.



Thức ăn được mang lên, Mai Tuyết Yên mở màn:



- Hôm nay mọi người cứ ăn tự nhiên thoải mái, bữa này mình mời.



Trúc Nhã cười vui vẻ:



- Cảm ơn nhé. Vậy chúng mình không khách sáo nữa. Mời cả nhà ăn cơm.



- Mọi người ăn thử đi, có mấy món mới ra đầu tháng này đấy, thử xem đầu bếp của chúng tôi có



làm hài lòng quý khách không.



- Đầu bếp của Tuyết Yên thì khỏi chê rồi.



Sau khi mọi người đã dùng bữa một lúc, Mai Tuyết Yên bắt đầu dẫn dắt:



- Mọi người thử kể một chút về năm nhất của mỗi người đi. Xem có gì khác với cấp ba không nào.



- Để tớ nói trước. Hì hì.



Chu Văn Tuệ giơ tay phát biểu:



- Có khác, khác nhiều lắm luôn. Ra trường rồi mới biết ngày xưa ở cấp ba đúng là thiên đường. Bạn bè thân thiết, thầy cô quan tâm, suy nghĩ đơn thuần trong sáng còn lên đại học rồi, một khóa có quá nhiều bạn mà hầu như thi thoảng mới gặp nhau một lần, ai có thân người đấy lo. Chưa kể tớ lại ở riêng mà không trọ trong ký túc xá vì vậy càng làm quen được ít bạn. Hàng ngày cứ lên giảng đường, thư viện chán chết. Ài, bao giờ cho tới ngày xưa? Nếu có vé quay trở lại tuổi thơ thì tốt.



Trúc Nhã góp ý:



- Đúng thế. Khi học đại học, chỉ có duy nhất là tiền thì vẫn nhận trợ cấp của gia đình thôi, còn thực chất ai cũng đã tự lập, và biết tự lo cho cuộc sống hàng ngày rồi. Ừm, mà Tuyết Yên chắc chưa biết mình học gì đâu nhỉ? Đã một năm rồi không liên lạc với bạn. Bạn đừng trách mình nha.



Mai Mai lắc đầu:
- Hì hì.



Trúc Nhã không nói mà chỉ cười, như thế là đủ biết cô gái này sau khi ra trường sẽ tới đâu sinh sống



rồi.



Như thế thì không ổn lắm, Tuyết Yên hỏi thêm:



- Sau này học xong cậu đã có ý định làm gì chưa?



- À, tớ cũng phân vân nhiều lắm. Nếu muốn nhàn nhã một chút thì tới một studio nào đó làm nhân



viên trang điểm cho họ, thường chỗ đó chỉ chụp ảnh cưới hoặc ảnh gia đình thôi. Còn nếu muốn xông pha, trải nghiệm thì đi trang điểm cho giới ca sĩ, diễn viên, lúc đấy thì cứ theo chân một người, họ tới đâu thì mình tới đó.



Mai Tuyết Yên và Hà Linh thoáng nhận ra trong mắt nhau có chút tương đồng.



Tuyết Yên mở lời:



- Trúc Nhã này.



- Ừ?



- Hay là học xong cậu làm người trang điểm cá nhân cho tớ đi.



Mọi người thoáng ngạc nhiên một chút nhưng sau đấy rất nhanh lấy lại tinh thần.



Trúc Nhã nói:



- Ừm, quên mất a, Tuyết Yên học khoa Sân Khấu Điện Ảnh của đại học Thanh Hoa nhỉ? Nhưng mà



...



- Cậu lo tớ còn 3 năm học nữa mới ra trường thì tay nghề cậu bị mai một chứ gì?



Cô gật đầu biểu thị đồng ý. Bởi vì nghề trang điểm này học thì không lâu, nên tương ứng với đó là phải thường xuyên thực hành, nếu không các kiến thức học được sẽ mau chóng trôi mất.



Đúng lúc đấy Chu Văn Tuệ “A” lên một tiếng, hắn híp mắt cười nói:



- Trúc Nhã, cậu quên khi nãy Tuyết Yên nói cô ấy có người đại diện sao? Chính là chị Hà Linh đây này. Mà người đại diện tức là cậu hiểu rồi đó... Hì hì. Tớ nghĩ hôm nay chúng ta bị lừa đến đây ăn



cơm rồi.



Mai Tuyết Yên mặt hơi đỏ lên, đúng là nói thô một chút thì hôm nay cô mời họ tới đây, ngoài để bạn cũ lâu ngày không gặp còn có lý do khác.