Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 325 :

Ngày đăng: 14:19 30/04/20


Mai Tuyết Yên cắn mỗi, cô hiểu rất rõ những gì cậu ấy nói, đúng là xưa nay đạo diễn thường là người tự do, mà nếu trong tập thể thì họ cũng là tập thể những người đạo diễn chứ không nằm trong một công ty giải trí cụ thể nào. Bởi vì như vậy, giữa tiền bạc, quyền lực và trái tim của tác phẩm, họ sẽ bị các yếu tố nhiễu này làm ảnh hưởng tới sự lựa chọn của mình. 



Cô đã hiểu, để Dương Triệu Vũ là một nhà đạo diễn, biên kịch nổi tiếng thì cậu ta cần phải được tự do. Chỉ cần khi cậu ta tìm được tác phẩm tâm đắc mà nhớ đến và cho mời cô đến casting (thử vai) đã là tốt lắm rồi.



Cô gật đầu nói:



- Cảm ơn Triệu Vũ nhé. Như vậy mình sẽ không để cậu phải khó xử nữa. Chỉ cần khi nào có vai diễn tốt nói với mình tới thử vai là được rồi. Cậu cũng yên tâm, và đừng băn khoăn, nếu tớ diễn không đạt cậu có thể để chọn người khác thích hợp hơn. 



Dương Triệu Vũ thầm thở nhẹ một hơi, đúng là hắn khá khó xử khi nhận được lời mời như vậy, dù hiện tại hắn vẫn chỉ là một đứa đang mài đũng quần ở giảng đường, nhưng vẫn không thích cái cảm giác bị gò bó ở một chỗ. 



Đạo diễn là nghề phải luôn đi tìm ý tưởng, phải luôn sáng tạo, nếu mà cứ suốt ngày phân tâm quản lý công ty thì coi như đời đạo diễn của hắn đã xong. Đừng nói là làm ra bộ phim đoạt giải, chỉ sợ được lên sóng truyền hình đã là một thứ xa xỉ rồi.



Đạo diễn phải là cánh chim tự do không bị nhốt lại trong lồng, dù cái lồng có hào nhoáng xa hoa như thế nào đi chăng nữa. 



Và từ xưa tới nay, hắn luôn muốn làm một người tự do sáng tạo ra những kịch bản xuất sắc nhất, tuyệt vời nhất. Tự do muôn năm. Quá khứ vẫn vậy, hiện tại vẫn thế và tương lai nhất định vẫn sẽ không thay đổi.



Thấy tình hình như vậy, Chu mập lên tiếng:



- Dương Triệu Vũ có nổi khổ tâm riêng của hắn, mặc kệ hắn đi. Lời mời của cậu tớ nhận, nhưng mà tớ chưa biết mình có đảm nhiệm nổi cái vai trò này hay không nha. Trước kia ở trường làm chuyện này thì được nhưng giờ ra xã hội rồi, mọi thứ đã phức tạp hơn, muốn tạo dựng một mạng lưới thông tin không phải chuyện ngày một ngày hai là được. Đúng không chị Hà Linh?



- Cậu nói đúng nhưng chưa đủ. Công việc của cậu ở giai đoạn đầu này là tìm cách đánh bóng tên tuổi cho Tuyết Yên, làm sao để mọi người biết tới cô ấy. Mà muốn làm được điều này thì phải tìm được cách nào đó để một tờ báo chấp nhận đăng bài cho cô ấy. Việc này nói dễ nhưng thực sự là khá khó khăn, không biết cậu có cách gì không?



Chu mập xua tay:



- Cách đấy chỉ là một cách thôi, còn cách khác nữa dễ làm hơn.



Mọi người đều tò mò, Hà Linh hỏi ngay:



- Cách gì?



- Làm Streamer, Vlogger hoặc Livestream.



Mọi người đều lắc đầu, đây là những thuật ngữ khá mới. Dù họ thường xuyên lên mạng nhưng hiện tại ở Việt Nam việc sóng 3G mới được phủ sóng thì việc dùng điện thoại lên mạng cũng chỉ là để đọc báo, xem tin tức mà thôi. Chỉ có dùng máy tính lên mạng thì mới xem video các kiểu. Mà việc bật máy tính lên nói thì đơn giản nhưng không phải ai cũng có thời gian mà lên mạng. Ở Việt Nam, những thứ này hiện mới đang bắt đầu phổ biến. 
Hà Linh lúc này mới ngẩn ra, đúng là cô chưa nghe giọng hát của Tuyết Yên bao giờ. Hiện tại cô gái nói vậy làm cô cũng bối rối, nếu cách này không được thì quá phí phạm rồi.



Nhưng Chu Văn Tuệ lại nói:



- Ài. Cậu đừng có tự ti như vậy. Chẳng phải đâu xa, đây, trong máy tớ vẫn còn video cậu hát trong buổi lễ mừng đám cưới anh Trần Bằng – chị Tiểu Di, anh Tuấn Phong – chị Đông Nghi đây. Để tớ bật cho mọi người nghe là biết giọng hát của cậu ấy không có gì để chê. 



Chu Văn Tuệ lấy ra chiếc Iphone 4S của mình, sau đấy mở video lên.



Mai Tuyết yên lúc đó mặc một bộ váy trắng mà Dương Tuấn Vũ đã mua cho cô. Chiếc váy này khá đơn giản nhưng không che đi được những nét đẹp, mà ngược lại càng làm cô giống như thần tiên tỷ tỷ.



Vẻ đẹp trong sáng, thanh khiết của cô làm người ta muốn chạm nhưng không nỡ chạm. Cô như ngọc nữ bước ra từ trong tranh vậy.



Khi mọi người còn đang ngơ ngẩn vì cặp đôi này thì tiếng nhạc cất lên, giọng ca ngọt ngào, trong mát, đầy cảm xúc của Mai Tuyết Yên vang lên:



“Khi gặp nhau phút đầu



Từ ánh mắt anh đã trao nụ cười”



Dương Tuấn Vũ cũng nở nụ cười cất giọng hát trầm ấm của mình:



“Khẽ ngại ngùng anh nói, mình cầm tay nhé



Đưa em qua những con đường tình yêu.” 



….Anh yêu em đến khi nhắm mắt xuôi tay….



Đây chính là bài Ta Là Của Nhau- Đông nhi ft Ông Cao Thắng. Nhưng mà Dương Tuấn Vũ mặt dày xin luôn để hát trong đám cưới này.



Những ca từ tuy rất đơn giản nhưng rất ý nghĩa, bài hát mới lạ này làm cho các bạn trẻ ở dưới đều hú hét lên ầm ĩ vì phấn khích. 



Mấy người chụm đầu vào nhìn một chiếc điện thoại nhỏ bé, nhưng không ai phàn nàn cả, họ thật sự bị giọng hát của đôi trai gái này chinh phục.