Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 329 : Ơn cứu mạng
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
P/s: Cảm ơn bạn [email protected] Đề cử 10 Nguyệt Phiếu cho truyện nhé. Chúc anh em buổi tối vui vẻ.
.......
Triệu Cơ trả lời tỉnh bơ:
- Anh đâu có hỏi em? Việc gì em phải nói. Mà anh đừng có giả ngu, nhìn người ta như vậy, mấy tuần rồi mà anh còn tưởng người ta là nam? Da trắng mịn, tóc ngắn nhưng mềm mại. Tuy các chỗ khác đều che kín nhưng với một tên phong lưu như anh mà không nhận ra đây là con gái sao? Lừa em không dễ đâu, tưởng em là đồ ngốc chắc?
- Em? Ài, anh đâu có để ý cái gì, trong cuộc thi lần này rõ ràng là quy định chỉ tuyển nam nhân, mà cái Đoàn Quân Tối Mật này cũng đâu có nhận nữ. Thế nào lại lòi ra một cô gái.
- Anh đừng có bao biện. Sao biết người ta là con gái mà vẫn ấn tay mạnh vậy? Rõ ràng là háo sắc.
- Anh...
Dương Tuấn Vũ đang định rụt tay lại thì trong đầu Triệu Cơ quát lên:
- Anh mà rụt tay lại cô ấy sẽ đột tử ngay đấy.
Bàn tay vừa khẽ cử động định rụt lại nghe thấy thế lại giật mình mà đẩy về phía trước khiến độ đàn hồi lại tăng lên nhiều hơn cả lúc trước.
Mặt A Thanh càng hồng hơn, nhưng cô cảm nhận được luồng Ki ấm áp mà đội trưởng truyền vào khiến cô hiểu đây là cậu ta đang muốn giúp mình đả thông huyệt Đản Trung (Ở điểm gặp nhau của đường dọc giữa xương ức với đường ngang qua 2 đầu núm vú của đàn ông hoặc ngang qua bờ trên 2 khớp xương ức thứ 5 của phụ nữ).
Khổ nỗi đây là lần đầu tiên cô bị một người đàn ông chạm vào vùng nhạy cảm đó, tuy không có ý xấu nhưng việc xuất hiện phản ứng ngượng ngùng đỏ mặt là theo lẽ thường.
Dương Tuấn Vũ cũng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, nhưng theo lời Triệu Cơ nói, hắn phải giữ như thế cho đến khi cô gái này điều hòa được vùng hàn khí quanh vùng tim.
A Thanh đã luyện tập một môn khẩu quyết để vận hành Ki, nhưng rõ ràng môn khẩu quyết này lại
không phải dùng để cho Ki hàn hệ (hệ băng) như cô tập luyện. Điều này dẫn tới tích tụ tại vùng tim một lượng lớn hàn khí. Và vừa rồi khi cố gắng hết sức chiến đấu kèm theo sử dụng Ki quá mức đã làm cho vùng hàn khí tích lũy lâu ngày này muốn đột nhiên bùng phát ra. Nếu chậm chút nữa chắc chắn cô sẽ bị đông cứng tim mà chết.
Sau không biết bao lâu, cuối cùng A Thanh cũng thở ra một hơi, mặt cô vẫn còn đỏ nhưng giọng lại không tỏ ra vừa có chuyện gì, cô vẫn giữ cái giọng khàn khàn nói nhỏ:
- Đây là bí mật của tôi, mong đội trưởng hiểu cho. Vừa rồi cảm ơn đội trưởng, A Thanh khắc ghi trong lòng, có cơ hội sẽ trả một mạng này cho ngài.
- Cậu nghỉ ngơi đi. Đây là việc tôi nên làm.
- Người anh em, cậu đi trước thanh thản nhé.
Ai cũng hiểu cậu nói của hắn có nghĩa là gì, ở thời điểm này đuối sức đến mức ngất đi thì chắc chắn đã vô cùng nguy kịch rồi.
A Thanh nhìn về phía đấy thấy vậy, cô hoảng sợ chạy tới, cô lắc lắc vai hắn:
- Tiểu Ngân! Mau tỉnh dậy! Không được ngủ như vậy!
Vương Bạch thì thào:
- Tiểu Ngân khỉ gì,... rõ là tiểu Phúc Phúc mà. Ơ, mà giọng... A Thanh có vẻ không đúng lắm.
Không chỉ hắn mà mấy người còn lại cùng trợn mắt nhìn nhau.
A Thanh đang kích động luôn miệng gọi “Tiểu Ngân” nhưng chợt có giọng nó nghiêm khắc vang lên làm cô sợ hãi dừng lại.
- Để cậu ta nằm im.
A Thanh vành mắt hơi rưng rưng quay lại nhìn người đàn ông này. Cô đang định nói gì đó thì lại nghe thấy hắn nghiêm giọng:
- Cô muốn chết hay sao mà giờ này còn định rơi nước mắt. Mau nín.
Làm sao mà cô không khóc cho được, cô cố giải thích:
- Nó là em tôi...
“Xoẹt”
Nhưng cô vừa giải thích đến đấy thì tiếng dao cắt vào thịt vang lên, hành động của Dương Tuấn Vũ
làm cô giật mình.
Tiếng cắt này vang lên cũng khiến mấy người khác đang cố sức ngoảnh đầu sang đây cũng giật mình sợ hãi.