Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 332 : Lời thề
Ngày đăng: 14:19 30/04/20
Xử lý xong xuôi vụ xương rồng, hắn bắt đầu lôi con rắn khi nãy ra lột da, bỏ phủ tạng, sau đấy cắt miếng rồi phơi ra ngoài nắng. Tuy mặt trời đã chuẩn bị lặn nhưng nhiệt độ trên các tảng đá vẫn còn hơn 50 độ C.
Tất nhiên 50 độ còn chưa đủ để chín thịt nhưng hắn cũng chỉ định dùng nó để sơ chế qua, làm thịt đỡ sống hơn thôi. Nếu có thể thì không nên ăn đồ sống, dù hơi tái chút ăn cũng tốt hơn.
Khi Dương Tuấn Vũ lôi ra con rắn lớn gần 1m, ai cũng thèm rỏ dãi, chỉ tiếc là không có nước dãi mà rỏ thôi.
Sau khi ăn hai phần xương rồng, và nghỉ ngơi một chút, mọi người đã tỉnh táo hơn nhiều. Như cây héo gặp trời mưa, sau cơn mưa cái cây lại bừng bừng sức sống, khỏe khoắn vươn cao.
Vương Bạch đi về phía Dương Tuấn Vũ, hắn nói:
- Cảm ơn người anh em. Tôi biết lời này cậu không cần nhưng đó là những lời cảm kích từ tận đáy lòng của tôi. Được rồi, đàn ông với nhau không cần dài dòng, cậu để tôi giúp một tay.
Dương Tuấn Vũ mỉm cười lắc đầu không nói, hắn lấy từ trong ba lô ra chỗ thịt còn lại.
Tất cả cũng không có nhiều, tính cả con rắn mà Dương Tuấn Vũ đang làm thì tổng cộng có 4 con, cùng 5 con chuột, tất nhiên chuột ở đây khá gầy gò, đồ ăn của chúng cũng chẳng có gì.
Nhưng với số lượng này đã đủ để tất cả phải nuốt nước bọt đánh “ực” một cái rồi. Bình thường có cho họ tiền họ cũng không ăn mấy thứ này, nhưng bây giờ cả mấy tuần rồi không biết đến vị của thịt là gì thì đây chẳng khác nào tổ yến, bào ngư, vây cá.
Mấy người còn lại cũng vội xúm vào làm thịt, ai không biết làm thì xem người khác làm, hoặc nghe người khác chỉ dẫn. Chỉ với mấy con vật nhỏ này thôi nhưng không khí nơi này đã vui tươi hơn hẳn.
A Dũng tấm tắc chậc lưỡi:
- Đội trưởng quá bá đạo, chỉ đi một chuyến mà mang về cho anh em biết bao thứ ngon.
Mọi người cũng gật gù, hình ảnh người này trong mắt họ đã trở thành tượng đài sống rồi. Kể cả quỳ lễ cúng bái cũng không phải là thứ gì to tát. Đúng là chỉ khi sinh tử mới biết đấng chân tình. Hắn, đã làm cho họ quá nhiều thứ, nói không quá, tất cả những người còn sống ở đây đều nợ hắn một mạng.
Anh em đang cười nói vui vẻ, bỗng nhiên A Thanh la hoảng:
- Đội trưởng? Anh bị thương?
Ánh mắt, nụ cười của mọi người vụt tắt, họ “vụt” quay đầu nhìn về phía hắn.
Dương Tuấn Vũ cười:
- Không sao, chỉ là có chút sơ sẩy, hiện tại đã ổn rồi.
Bây giờ họ mới nhận ra quần áo hắn đã rách rưới, tả tơi, mỗi chỗ rách đều kèm theo vết máu, ai cũng cảm động đỏ mắt. Tay vẫn cầm đồ ăn, họ đều nhanh chóng chạy tới bên cạnh hắn.
Vương Bạch hỏi:
- Đội... Đội trưởng... vết thương của anh... ổn chứ? Em.. em...
- Đừng sợ, tôi có làm gì cô đâu. Ừm, vết thương chị cô đã xử lý tốt cho tôi rồi. Họ còn đuổi tôi ra đây
ngồi chơi đây này.
- Đúng mà... đội trưởng... vất vả rồi. Cảm... cảm ơn.
Dương Tuấn Vũ lắc đầu cười, hắn nhìn về hướng Bắc, rồi ngẩn người suy nghĩ xuất thần. Nhưng chỉ thoảng một lát, tay phải nắm chặt, hắn quyết định tập trung vào hoàn cảnh hiện tại, hắn biết, nếu muốn sau này dễ sống hơn thì lần thi này không được phép thất bại.
Dương Tuấn Vũ không biết rằng, cô gái nhút nhát này lại đang thầm nhìn trộm hắn.
Từ góc nhìn của Tiểu Ngân, cô thấy đội trưởng thật cao lớn, điển trai, vô cùng dũng mãnh nhưng
cũng rất nhân hậu, tốt bụng, ngẩn ngẩn ngơ ngơ quên cả thời gian.
Đến mãi khi Dương Tuấn Vũ hỏi cô cái gì đấy không thấy cô gái này đáp lại, hắn mới giơ tay lắc lắc trước mắt thì Tiểu Ngân mới giật mình chạy mất tăm.
Bàn tay huơ huơ trong không khí chợt cứng ngắc, Dương Tuấn Vũ nghệt ra rồi cười khổ, hắn lẩm bẩm:
- Cô gái này thật thú vị. Không ngờ lại dễ xấu hổ như vậy.
Triệu Cơ hừ lạnh:
- Anh đừng có đi gieo nợ tình khắp nơi nữa. Ở nhà còn có người con gái đang chờ anh lấy về làm vợ kia kìa. Theo kiến thức nhân loại thì đây chính là điển hình của kẻ đào hoa, phong lưu thành tính.
Mặt Dương Tuấn Vũ đen như đít nồi, hắn hỏi ngược lại:
- Anh đã làm cái gì đâu? Chẳng lẽ đối tốt với người khác cũng không được?
- Đối tốt thì được nhưng anh phải lạnh lùng, à mà không, anh lạnh lùng vẫn rất cuốn hút người khác giới, nhưng khi cười lại càng làm người khác cảm nắng, hỏng rồi, anh hết cách cứu rồi. Ừm, có khi anh đừng thở nữa may ra còn cứu vãn được, chứ kể cả cách anh thở cũng làm người khác bị hút hồn.
- Này này. Không thở thì anh chết à?
- À, hình như là vậy.
- Hình như cái con khỉ, chắc chắn là chết. Ài. Nói chuyện với em có ngày anh tức chết.