Tổng Giám Đốc Siêu Cấp
Chương 372 : Đồ khốn
Ngày đăng: 14:20 30/04/20
Ngay ngày hôm sau ngày Vân Tú bị thương, cha mẹ Dương Tuấn Vũ đã hay tin, họ đã ngay lập tức hủy một buổi gặp mặt đối tác về rượu vang từ Pháp tới, bất chấp mọi thiệt hại, họ vội vàng chạy tới nhà cô.
Tuyết Yên mở mắt dậy đã thấy trời nhuốm màu đỏ rực chiều tàn, đôi mi chớp chớp nhẹ nhìn sang bên cạnh thì thấy cha đang ngồi ngả lưng vào chiếc ghế tựa ở đầu giường. Cứ ngỡ mọi thứ đêm qua chỉ là giấc mơ, nhưng cô chợt nhận ra mình đang ở nhà chị Vân Tú thì lòng quặn lại, cô mập máy môi định hỏi thì Giang Tấn nói:
- Con nhóc này, sao không nói cho cha mẹ biết chuyện. Ài, khi nãy bác sĩ Phong gọi điện tới cha mẹ mới hay tin.
- Con... lúc đó đầu con loạn quá, chẳng nghĩ được gì, con xin lỗi.
- Ừ. Tú Tú nó vẫn đang thở máy chưa tỉnh. Mà sao lại ra nông nỗi này?
Ông đứng dậy rót cho con gái một cốc nước cam đã vắt từ trước rồi đặt vào tay Tuyết Yên.
Mai Tuyết Yên đắn đo một hồi, cuối cùng cũng biết không nên giấu cha mẹ, cô ngồi tựa vào thành giường, lựa lời kể lại.
Giang Tấn mới đầu nghe cũng gật gù, nhưng càng về cuối câu chuyện lại càng đăm chiêu kèm theo tức giận, nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng tiếng thở dài:
- Ài, nếu đúng ra đây là việc nhà của họ, chúng ta không có quyền can thiện, về lý và tình chúng ta không có căn cứ gì để phản đối quyết định của cha mẹ Tú Tú cả. Họ không thấy con trai ta tốt mà thấy con gái mình cần một người chồng hơn thế thì cũng không phải là sai. Chỉ là hành động và việc làm của họ chẳng khác gì ép con bé vào đường cùng, để rồi nó lại nghĩ quẩn, làm chuyện dại dột như thế.
Tuyết Yên định phản đối nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được lời nào, cha cô nói đúng, nếu về quan điểm của cha mẹ chị Tú Tú thì đúng là họ có quyền can thiệp vào hôn sự cả đời của con gái mình. Nghĩ tới đấy cô lại thầm mắng tên anh trai khốn kiếp, lúc này chẳng biết đang ở nơi nào rồi.
Còn vài tuần nữa là chị ấy phải cưới rồi, đi đi đi... suốt ngày chỉ biết đi, lúc cần thì chẳng thấy mặt mũi đâu. Người yêu của anh lại bắt bố mẹ và em giữ dùm sao? Làm gì có cái lý đấy.
- Mẹ đang ở trong phòng với chị ạ?
Giang Tấn xoa đầu con gái:
- Ừ, con đỡ mệt chưa? Mẹ có mang thêm đồ ăn ở nhà hàng tới đây đấy, chắc đói lắm rồi phải không?
Cảm thấy trong lòng nhiều hơn sự ấm áp, cô chợt thấy cha mẹ nuôi của mình nhiều khi còn tốt hơn trăm ngàn lần những gia đình khác. Cọ cọ má vào bàn tay lớn thô ráp vì làm công trường bao nhiêu năm của cha, cô gật đầu nói:
- Vâng. Con đi rửa mặt một chút. À, anh Tuấn Phong đâu rồi cha? Con muốn hỏi anh ấy chút.
- Cậu ấy đang cùng vợ nấu bữa tối trong phòng bấp ấy. Nhìn gia đình ba người hạnh phúc, cha với mẹ cũng muốn có cháu bế rồi, ài, nhưng chẳng biết phải chờ tới bao giờ nữa.
Tuyết Yên bĩu môi:
- Hai anh em con, một 20, một 19, cha muốn bế cháu sớm quá đấy, ít nhất cũng phải đôi năm nữa.
Tuyết Yên ngơ ngác nhìn hắn chờ lời giải thích.
Vũ Tuấn Phong gật đầu:
- Hiện tượng tự phong bế ý thức là do người bệnh cảm thấy cuộc sống thực tế rơi vào bế tắc, họ muốn giữ lại những kỷ niệm, những suy nghĩ đẹp trong quá khứ, muốn mãi chìm đắm trong đó và không tỉnh lại. Từ những diễn biến cảm xúc của cô ấy, anh chỉ có thể đưa ra kết luận tạm thời như vậy.
Còn đối với những người khác, họ gặp tai nạn, trước khi họ rơi vào hôn mê thì ý chí của họ rất khao khát được tỉnh lại, khi đó, nếu các chỉ số chỉ cần bằng một nửa Vân Tú bây giờ họ đã có khả năng tỉnh lại rồi.
Tuy nhiên, rất khó có thể đánh giá chính xác hệ thống hoạt động thần kinh của con người, chúng ta cần theo dõi thêm một thời gian nữa mới có thể quyết định chính xác.
Mai Tuyết Yên nghĩ lại những việc xảy ra với chị Tú Tú thì thấy khả năng bị tự phong bế ý thức là rất có khả năng, cô lo lắng hỏi:
- Thế làm sao để chị ấy thoát khỏi trạng thái đó ạ?
- Trên thế giới đã có một số báo cáo về trường hợp này, đa số bệnh nhân đều là những người có hoàn cảnh khá giống cô ấy, tức là, vừa trải qua một sang chấn tâm lý lớn, hoặc áp lực dồn ép lâu dài dẫn tới hành động tự sát. Sau nhiều trường hợp thì nhận thấy, có người sau 1 vài tuần sẽ tỉnh lại, có người thì sau vài tháng, vài năm, thậm chí cả đời không tỉnh lại, sống đời sống như người thực vật.
- Sống thực vật?
Tuyết Yên giật mình loạng loạng lùi lại mấy bước, may mà Đông Nghi ở đằng sau vội đỡ kịp lấy và đỡ cô ngồi xuống ghế, chị an ủi:
- Em đừng lo lắng quá, chị Vân Tú vốn là một người rất mạnh mẽ, chị ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, còn có nhiều người bên cạnh lo lắng cho chị ấy mà.
- Vâng. Mong là như vậy.
Tuyết Yên cúi đầu bật khóc, cô chạy ra ngoài sân tối ngồi sụp xuống. Nhớ tới cái gì, cô luống cuống lấy điện thoại ra, bấm số rồi gọi đi.
Gọi mấy cuộc đều thuê bao, cô mắng:
- Anh định làm mọi người mệt chết hay sao? Bây giờ chị Tú Tú đang rất cần anh, nếu đúng như anh
Tuấn Phong nói, chắc chỉ có anh quay về mới giúp chị ấy có động lực tỉnh lại thôi. Đồ khốn. Anh mau nghe điện thoại.
Tuyết Yên bấm bấm liên tục vào phím gọi đi, sau một lúc không có phản hồi, cô buông thõng chiếc
điện thoại mặc nó rơi xuống, hai chân cho lại, cô gái bé nhỏ gục xuống khóc hu hu.