Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 390 : Đen

Ngày đăng: 14:20 30/04/20


Bản chất của nó vẫn chỉ là một chiếc xe chạy bằng năng lượng điện siêu tụ điện của Thịnh Thế phát minh ra, chỉ khác ở chỗ tính thiết kế độc đáo của chiếc xe bus này, cộng với việc phân chia lại luồng giao thông một chút là ổn.



Muốn người dân thay đổi quan điểm và chấp nhận dự án xây đô thị thông minh thì Thịnh Thế cần phải đưa ra những phúc lợi đủ lớn, và cho họ thấy sự thay đổi này chính là để cho chính cuộc sống của họ tốt lên.



Đồng thời, Dương Tuấn Vũ cũng muốn mở một ngân hàng cổ phần của riêng Thịnh Thế. Một phần là để tăng thêm nguồn lợi nhuận khi dòng tiền dư thừa cứ phải đi gửi lấy lãi ở nơi khác, và khi rút ra cũng cần nhiều thủ tục và bị trừ phí. Còn nếu tự thành lập ngân hàng, tiền sẽ lưu thông trong đó, khi cần sẽ dễ dàng xuất toán. Chưa kể nguồn tiền của người dân nộp vào cũng sẽ giúp cho họ có thêm nguồn tiền để đầu tư vào các kế hoạch lớn.



Một phần khác chính là để phục vụ cho dự án đô thị thông minh. Thịnh Thế sẽ cho người dân vay tiền để đội ngũ công trình của Thames dưới sự chỉ đạo của hắn sẽ xây dựng ra các mô hình nhà ở hiện đại, thông minh. Và tất nhiên, vay này phải có lãi xuất thấp, thậm chí còn phải hứa hẹn thời gian hoàn trả tiền lâu hơn các ngân hàng khác.



Bởi vì không phải cứ muốn là hắn có thể xây dựng một đô thị mới, Vĩnh Hà là một tỉnh của nhà nước, của dân chứ không phải của hắn, hắn không có quyền ép buộc họ phải đập nhà cũ đi xây nhà mới, đã thế còn phải đi vay để xây nhà, họ không có bị điên.



Chưa kể các căn nhà có trình độ kỹ thuật cao này không phải rẻ như xây nhà bình thường, bởi vì nó cần lắp đặt các thiết bị công nghệ số hiện đại.



Đây chính là một thách thức lớn, mà việc mở ngân hàng chính là một bước đi quan trọng. Muốn có tất cả các chính sách ưu đãi tốt đẹp thì tất nhiên chỉ có thể có khi mà ngân hàng là của hắn.



Hiện tại có hai cách để mở ngân hàng, một là thành lập một cái mới toanh, hai là đi mua lại thương hiệu của một ngân hàng đang thua lỗ.



Cách thứ nhất tất nhiên là ngon lành nhất, nhưng khó ở chỗ cần thời gian phê duyệt và thủ tục khá lâu. Cách thứ hai thì chỉ cần ký giấy sang tên chủ tịch là xong, nhưng lại vướng mắc ở chỗ ngân hàng đang thua lỗ thì sẽ nợ tiền, như thế hắn sẽ phải làm sao để ngân hàng làm ăn có lãi trở lại, hoặc tự mình bỏ vốn ra bù vào. Chưa kể sau đó một bộ sậu và dàn nhân viên cũng cần phải thay đổi để đem luồng sinh khí mới cho công ty.



Thế mới nói xây mới bao giờ cũng tốt hơn là chỉnh sửa, chắp vá lại cái cũ.



Nghĩ cho cùng thì việc xây dựng đô thị cũng chẳng phải là ngày một ngày hai, dự án này trước mắt cần phải tính toán cẩn thận, sau đó trình lên ủy ban, lãnh đạo cấp thành phố, rồi lên cấp tỉnh, cấp trung ương. Trong thời gian chờ đợi đấy, làm đơn xin phép mở ngân hàng là dư dả thời gian.



Dương Tuấn Vũ chạy một vòng ngắm cảnh sắc quê hương và đã nghĩ ra cần thay đổi rất nhiều thứ mà thời gian hắn chẳng có nhiều, vì vậy sau khi chạy được hơn 50km hắn đã quay về.



Vừa về đến nhà đã ngửi ngay thấy mùi thảo dược, biết là Flora đang tận dụng thời gian sáng sớm là thời điểm cơ thể có thể hấp thu các chất tốt nhất để tiến hành điều trị cho em gái, hắn mỉm cười hài lòng rồi lên phòng mình tắm nhanh một cái.



Ăn vội bát cơm, uống chút canh, hắn xin phép tới công ty trước.




- Ở đây đang có hội nghị gì sao?



Cô gái hơi nhíu mày nhìn hắn, trong đầu thầm suy tính: “Hỏi không báo tên, thẻ thì không đeo. Hôm nay có hội nghị vô cùng quan trọng đối với Thịnh Thế, kể cả một cô lễ tân như mình hay chú bảo vệ trông xe dưới nhà còn biết nữa là, ừm, còn có cả trên báo cũng đang đăng đầy tin tức, vậy mà tên này tuyệt nhiên không biết gì? Thế mà có thể lên được tận trên này. Hay là... trộm thẻ? Gián điệp? Chết rồi, phải làm sao đây?”



Thấy cô gái nhìn mình đầy nghi hoặc thì biết không ổn rồi, cô ta đang nghĩ mình thành cái dạng gì không biết nhưng chắc chắn không có gì tốt đẹp.



Y như rằng, hắn vừa nói xong thì cô bấm cái mic trên áo rồi vội nói nhanh:



- Bảo vệ, trên này có kẻ đột nhập.



Nói xong cô vội cảnh giác lùi lại phía sau.



Dương Tuấn Vũ giật mình vì phản ứng của cô quá mạnh rồi, nếu bình thường thì đúng là rất tốt, nhưng... ài... hắn đầu phải kẻ trộm cơ chứ? Nhưng cái chính không phải là giải thích nữa, chỉ trong vài chục giây nữa thôi là bảo vệ sẽ phong tỏa kín chỗ này. Dương Tuấn Vũ càng nghĩ mặt càng đen như đít nồi, hắn chẳng thể nào ngờ ngày mình trở về công ty lại được “đón tiếp nồng nhiệt” thế này.



Cô gái thấy hắn tiến lên thì càng la lên, mỗi tầng đều có đội bảo vệ riêng, chỉ có mỗi tầng này là không có bảo vệ vì nó vốn được yêu cầu tính bảo mật cực cao, không ai ngoài phận sự được tiến vào. Cô gái này luống cuống phát khóc, cô biết nếu mình tiến gần phòng họp trong phạm vi 10m thì chắc chắn sẽ bị đuổi việc, nhưng thà bị như thế còn hơn để tên này nghe trộm được thông tin, mà ở ngoài này lại chỉ có mình cô đứng đấy.



“Không được, phải làm gì đó”



Cô gái ánh mắt kiên quyết chạy nhanh về phía cửa phòng họp đập đập lên mấy tiếng để cảnh báo bên trong biết bên ngoài có việc, như thế cuộc bàn luận sẽ được tạm dừng, thông tin cũng sẽ không bị lộ.



Nhìn cô gái sợ hãi mặt tái mét, Dương Tuấn Vũ vừa thương vừa giận, hắn sờ vào túi định lấy điện thoại ra gọi cho Trần Bằng bảo hắn ra giải quyết chuyện này, nhưng... túi rỗng...



“Hỏng bét. Còn chưa mua điện thoại. Thôi xong”.



Dương Tuấn Vũ chợt cảm thấy hôm nay hình như mình bước ra ngoài bằng chân trái (ý nói đen đủi).